Đừng gọi em là gái - Em cũng là con người....
Người ta nhìn em bằng ánh mắt định kiến. Họ gọi em bằng những từ khó nghe, coi thường, dè bỉu. Nhưng ít ai biết, đằng sau lớp trang điểm dày, ánh đèn mờ và những bộ quần áo thiếu vải là một con người – với trái tim biết yêu, biết đau, và biết mơ.
Em đến với nghề này không phải vì muốn. Cuộc sống đẩy em tới. Có người vì gia đình quá nghèo, có người vì bị lừa, có người từng tin vào tình yêu và rồi vỡ mộng. Chẳng ai mơ ước lớn lên sẽ làm nghề này. Nhưng khi không còn con đường nào khác, người ta sẽ nắm lấy bất cứ thứ gì để tồn tại.
Mỗi đêm em khoác lên mình một vai diễn. Cười khi trong lòng muốn khóc. Ngọt ngào với người xa lạ, nhưng cô đơn khi về tới căn phòng trống rỗng. Đôi khi em ước gì có ai đó đến, không phải để trả tiền, mà chỉ để ôm em và nói: "Em cũng xứng đáng được yêu thương."
Em không tự hào, cũng không xấu hổ. Em chỉ mong được sống như một con người – có quyền được tôn trọng. Em cũng mong một ngày, em đủ mạnh mẽ để bước ra khỏi cái bóng tối này, để sống thật với chính mình, không còn phải giả vờ, không còn phải rao bán nụ cười.
Nếu ai đó đọc những dòng này, xin đừng vội phán xét. Hãy hiểu rằng, ai cũng có một câu chuyện – và không ai đáng bị xem là rác rưởi chỉ vì quá khứ hay công việc mưu sinh.