Chương 86: Linh: Ông tơ bà nguyệt
Linh ngạc nhiên rồi vui mừng khi thấy Phong mỉm cười đứng trước cửa.
– Anh…
Cô lao lên ôm chầm lấy. Đôi tim trẻ ôm lấy nhau trong yêu thương và thỏa mãn nhung nhớ. Ngay khi cánh cửa vừa đóng, Phong ép Linh sát tường đưa môi tới, rồi những ngọt ngào trao nhau trong hạnh phúc. Phong lại luồn tay vào vuốt ve tấm lưng nhỏ bé, bí mật cởi móc khóa rồi chuyển xuống xuyên qua hai lớp vải bóp lấy mông cô. Bàn tay anh làm cô xúc động mạnh, tay anh như có điện, đi tới đâu là như có dòng điện đến đó, khi anh đặt tay lên bờ mông mềm mại vểnh cao kia thì cô đã rịn ra từng giọt sung sướng. Theo từng nhịp bóp của anh mà từng giọt sướng rớt ra. Phong vạch dần hai lớp quần Linh xuống qua mông. Linh buông một tay ôm anh, nắm lấy của anh qua lớp quần, như không đủ nhung nhớ, cô cởi thắt lưng, cởi cúc, mở khóa lôi hẳn nó ra mà vỗ về an ủi.
Như phối hợp với người yêu, Phong lặng lẽ cởi cúc áo cô ra hết, nhẹ nhàng vạch áo sang hai bên, vuốt ve lấy làn da mềm mại mịn màng nổi da gà lên sau từng va chạm nhỏ xíu. Bàn tay như có ma thuật đẩy nhẹ chiếc áo nhỏ ra là nó rơi dần xuống nhà. “ư…” Bàn tay anh vừa phủ lên một vú cô, nó nóng quá, làm cô tan chảy cả rồi. Từng dòng tê sướng từ đó lan ra làm người cô mềm nhũn, cô dục anh nhanh hơn. “ư…ư…” Anh bóp mạnh quá, anh hôn nồng quá làm cô chảy ra thật nhiều. Quần cô bị một bàn tay khóe léo kéo tụt xuống ngang đùi, mông tròn được bàn tay nóng bỏng rẫy phủ lên bóp mạnh đồng nhịp với bên vú đang bị bóp méo “ư….”. Người yêu làm cô sướng quá, mê muội đi rồi. Rồi con bướm nhỏ chợt như bị bỏng nhưng làm thổi bùng lên ngọn lửa dục “ứ….ư….”. Cô nhấc nhẹ một chân lên cho anh thấy cô đã ướt ra sao. Sự trinh nguyên bị những ngón tay lão luyện trích cho sướng mụ cả người. Cô kéo cái vĩ đại kia lại gần vừa định chạm vào thì cả hai nghe thấy một tiếng ho nhỏ.
– Khụ… hai đứa…
Tiếng ho nhỏ mà trong tai hai người như sét đánh giữa trời quang.
– Á…..
Linh buông Phong ra ngồi xụp xuống, vội vàng chỉnh lý bản thân. Phong lúng túng không biết làm sao. Cô Thùy giải vây cho hai đứa:
– Linh vào phòng mẹ chút, mẹ có chút chuyện cần nói. Phong à, cô chuẩn bị bữa sáng rồi đó, vào ăn chút đi, lát nữa cô nói cái này
Xong cô Thùy xoay người bước lên phòng mình.
– Anh cất đi, trông thấy gớm…
Phong xấu hổ tự chỉnh lý lại sao cho thật tự nhiên.
– Xin lỗi em, tại anh gặp em anh mê muội quá, anh không để ý tới cảm thụ của em.
Phong giúp Linh mặc lại áo quần, thi thoảng còn không quên chiếm chút tiện nghi làm Linh hít thở mãi thôi. Linh xấu hổ lườm Phong rồi chạy đi
– Áo lót này em
Linh quay lại giật nhanh cái áo lót, cúi đầu lại chạy mất để lại sau lưng tiếng cười vui vẻ. Linh đắc ý đi lên phòng mẹ. Thùy và Phong đâu biết mình đã bị cô nhóc này tính kế. Cô Thùy ngồi trên giường hồi tưởng lại chuyện vừa rồi. Thực ra cô đã chứng kiến từ đầu đến cuối, cô định nhắc nhở thì phát hiện cái bàn tay xấu xa kia cởi áo lót của con gái cô thì cô khựng lại. Trong đầu cô có ý nghĩ xem chúng nó tới đâu. Cô như đang xem một bộ phim sex sống giữa một đôi trẻ, cô thầm khen cô gái kia thật đẹp khi Phong giải thoát từng bộ phận vải vóc trên người cô. Rồi khi con gái cô móc cái của Phong ra thì cô như đứng hình, trong đầu cô chỉ còn mấy chữ to lớn, dài quá thể, gân guốc trông phát sợ, nó đưa vào người mình thì sướng chết mất. Đến khi hai đứa định làm tới nữa thì cô tỉnh lại, vội làm ra tiếng động trước khi quá muộn, ít nhất là cô nghĩ thế. Còn đã muộn chưa thì lát cần xem lại con gái. Người cô nóng hổi, hô hấp không ổn định, mặt đỏ lên, phía dưới đã không khống chế được nữa. Cô vội nói và câu rồi đi lên tránh xấu hổ
– Con đóng cửa rồi lại đây với mẹ
Cô vuốt ve mái tóc nhung tuyền của con.
– Hai đứa thường xuyên làm vậy à?
– Vâng. – Linh cúi đầu lý nhí
– Nó đã cho cái kia vào con lần nào chưa?
– Chưa, thật sự là chưa mẹ ạ – Nói đến cái này Linh xấu hổ và thấp thỏm không yên, vội thanh minh. Nhưng hình như tác dụng lại ngược lại
– Nào, cởi ra mẹ khám
Linh càng chối, càng thanh minh thì mẹ càng quyết tâm nên đành theo ý mẹ. Ngón tay mẹ nhẹ nhàng chui vào rồi dừng lại ở đâu đó rồi di chuyển quanh điểm nào đó như để tìm kiếm cái gì. Thùy thở phào, mỉm cười
– Nãy con thích lắm à?
– Không. Thích gì chứ…
– Ướt hết rồi đây này –
Cô ngoái ngón tay ở đó làm Linh co rúm người. Linh còn nhạy cảm do ý tình ban nãy với Phong còn chưa tan. Xấu hổ cô luồn tay vào trong váy của mẹ
– Oa… Mẹ! sao mẹ ướt hơn cả con thế này, nãy giờ có ai làm gì mẹ đâu?
Thùy xấu hổ vội giàng tay con ra, ai dè nó như nhà ảo thuật lựa thế lôi luôn cả quần lót cô ra rồi lại cho tay vào lại. Nó chụm hai ngón tay bất ngờ đâm mạnh vào ô
– A… con bé này, làm gì vậy
Phong đang ở dưới nhà ăn sáng, nếu nó mà ở đây giờ này thì tuyệt đối máu mũi phun xa ba thước.
– Của anh Phong to không mẹ?
Thùy không trả lời, nắm lấy cánh tay con lôi ra nhưng Linh giữ chặt, vẫn đâm nhanh ngón tay vào. Hai mẹ con vật lộn mãi rồi cùng im lặng. Linh ôm lấy mẹ:
– Lần trước con nói mẹ có suy nghĩ chưa? Là chuyện hai mẹ con ta sẽ chung một chồng đó
– Con có biết mình nói gì không? Sao con lại có suy nghĩ bậy bạ như vậy? – Thùy gắt
– Con rất tỉnh táo và con đã suy nghĩ rất thấu đáo. Con không muốn những bàn tay dơ bẩn kia chạm vào mẹ, không muốn mẹ làm tình cùng với họ. Mỗi lần nghĩ tới việc mẹ sung sướng rên rỉ dưới thân họ là con như chết trong lòng. Con không giận mẹ, mẹ có ham muốn của mẹ nhưng con hận chúng. Chúng chỉ biết sung sướng khi được chơi mẹ, rồi chúng tham lam khi biết mẹ còn đứa con gái này. Mẹ có hiểu điều đó không? – Linh nói trong sự xúc động mạnh
– Con…
Cô sao không hiểu điều đó, cô cũng sợ. Nhưng cô không nhịn được, tháng sau lại… Im lặng một lúc. Linh cũng dịu đi
– Con đã xác định anh Phong sẽ là chồng con. Và khi xuất giá, mẹ định ở một mình ư, rôi lại tìm ai đó làm mình sung sướng? Mẹ có biết là những đêm mẹ đi tìm tình là đêm đó con thức trắng không? Và lúc đó tâm trạng con như thế nào mẹ biết không?
– Không được đâu con. Phong là bạn trai con, nếu hai đứa đến được với nhau thì sau này nó sẽ là chồng con. Mẹ mà có quan hệ gì với nó thì làm sao mẹ còn nhìn mặt con được nữa. Mẹ sẽ bị xã hội chửi rủa con biết không. Rồi đời mẹ sẽ ra sao?
Linh sáng tỏ rồi. Trong lòng thầm mỉm cười. Trong lòng cô suy nghĩ đúng như vậy, cô không muốn người đàn ông nào chạm vào mẹ cô. Chia sẻ Phong với mẹ là điều phù hợp nhất. Cô không ghen gì, thật sự không. Mỗi đêm mẹ cô tìm tình là cô thức trắng. Cô lo lắng, cô ghen tị, cô khó chịu, đau khổ, đủ mọi cảm xúc. Cô vui vì bao ấm ức, bao đau khổ tìm được lối thoát.
– Chúng ta sẽ giữ bí mật, không nói ra ai biết hả mẹ. Chúng ta lo cho cuộc sống của mình, liên quan gì đến họ, sao phải quan tâm đến cảm thụ của họ?
Thấy mẹ im lặng như đã hòa tan được một khúc mắc Linh nói tiếp:
– Mấy lần anh Phong đến đây con thấy anh đặc biệt chú ý đến mẹ. Mẹ đẹp vậy mà. Rồi những lần mẹ lộ ra là anh thấy ngay. Anh không giả tạo nói là vô tình mà thừa nhận tại mẹ đẹp nên không kìm mình được mà nhìn thêm. Rồi, mẹ có thích anh Phong không?
Linh nhìn chằm chằm mẹ như thể không chờ mẹ trả lời. Thùy lúng túng:
– Thích gì chứ
– Con là con gái mẹ. Có gì mà mẹ không thể nói với con, cả chuyện mẹ đi tìm tình mẹ còn nói được, sao cái này mẹ không nói được. Lúc nãy mẹ đã thấy của anh đó. To như vậy, dài như vậy, đủ thỏa mãn mẹ. Sao mẹ không chịu thừa nhận, sao mẹ phải dối lòng, dối con. Rồi những lần anh tới, mẹ cố tình để lộ ra cho anh Phong thấy. Sao mẹ…
– Là mẹ. Là mẹ thích. Mẹ thích a Phong. Mẹ muốn làm tình với a Phong. Mẹ muốn a Phong chơi mẹ… – Mẹ phản ứng có vẻ hơi quá khích. Linh ôm lấy mẹ
– Mẹ, con yêu mẹ, người mẹ tội nghiệp của con
– Mẹ cũng yêu con. Đứa con gái bé bỏng này. Con không ghen sao, mẹ câu dẫn nó, mẹ cố tình cởi một cúc trên, cố tình cúi xuống sâu cho Phong nhìn con không ghen sao?
Linh đưa môi tới hôn lên môi mẹ.
– Mẹ yêu của con, con yêu mẹ, con yêu anh Phong. Mẹ tới với anh Phong sao con ghen gì được chứ, mẹ yên tâm rồi nhé.
Linh cười nên làm Thùy cũng vui lên không ít. Khoa học đã chứng minh nụ cười có sức lan tỏa mà.
– Con muốn mẹ hứa với con một chuyện. Ngoài anh Phong, mẹ không được phép cho bất cứ ai chạm vào người mẹ
Linh nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào mẹ, chờ câu khẳng định.
– Mẹ hứa –
Câu hứa này cũng bao hàm luôn cả việc mẹ đồng ý đến với Phong. Linh vui vẻ vì tất cả mọi việc đã được giải quyết. Linh ghé tai mẹ nói
– Giờ con sang nhà bạn có chút chuyện, phải mười một giờ con mới về được. Mẹ nói chuyện với anh Phong xong thì giữ anh lại, chờ con về cùng ăn nhé.
Nới xong, không đợi mẹ trả lời Linh chạy mất để lại mẹ cô vẫn đang bỡ ngỡ, bối rối nhìn theo. Linh về phòng, chuẩn bj đôi chút rồi đi xuống. Hai mẹ con nãy giờ nói chuyện cũng khá lâu, ở dưới, Phong đi qua đi lại chán rồi cũng ra phòng khách yên vị xem tivi. Linh như một cơn gió chạy xuống lao vào lòng người yêu. Biểu hiện của cô khiến Phong cũng hơi sợ.
– Sao rồi, mẹ em…
Linh đưa môi mình lên môi phong chặn miệng Phong lại. Phong cũng không phải hay ăn chay, cả hai nhanh chóng chung nhịp đập. Linh ôm lấy Phong
– Anh đừng lo, là mẹ em lo anh chiếm được em sẽ phụ em, rồi sau này em sẽ phải đau khổ
– Mẹ em lo là đúng, bậc cha mẹ, lo vậy là đúng, anh hiểu mà. Em cũng yên tâm về anh, anh và em mới 17 nhưng anh hiểu mọi chuyện, anh biết anh cần em. Để cho hai mẹ con em hiểu anh, anh sẽ giữ gìn, thành tâm đăng môn đón em về. Rồi chúng ta sẽ có một đêm tân hôn đáng nhớ.
– Em yêu anh – Linh ghì chặt lấy Phong
Hai thân thể ghì chặt lấy nhau, cảm nhận tình yêu trẻ đang từng ngày trưởng thành. Phong cam đoan mình yêu và sẽ không phụ thiếu nữ với tấm thân nhỏ nhắn mềm mại này. Anh sẽ tôn trọng cô, cam đoan sẽ cho cô một đám cưới linh đình, một gia đình hạnh phúc, mặc dù…cả hai còn rất trẻ.
– Mẹ em sinh ra em rất khó khăn, người yêu, gia đình ruồng bỏ. Từ khi sinh em đến giờ mẹ chưa từng về nhà bà và cũng chưa nghe mẹ nói gì về người đàn ông phong lưu kia. Mẹ đồng ý để hai ta đến với nhau nhưng mẹ lo bất hạnh lại lặp lại trên người em.
– Em hãy tin ở anh – Phong đặt tay sau gáy, ôm cô vùi vào lòng mình như để cô biết lồng ngực mình đủ to, đủ chắc chắn.
– Anh có không ? Mẹ em. Một người phụ nữ cô đơn, tội nghiệp… – Linh dừng lại một lát như đang hồi tưởng lại chuyện gì
« sao mình toàn tiếp xúc với mấy người phụ nữ tội nghiệp ý nhỉ ? Hay số phận của mình chuyên đi cứu vớt những người tội nghiệp này » Trong đầu Phong lại miên man hươu vượn.
– Em muốn anh hiểu hơn về nhà em, mong anh đừng miệt thị, đừng khinh bỉ em. Em chỉ có mỗi em và mẹ thôi…
– Em nói gì vậy ? anh yêu em mà. Anh sẽ che trở cho em, sẽ dìu em đi hết cuộc đời. Từ giờ cuộc sống của chúng ta sẽ gắn kết với nhau : gia đình, học tập, công việc, người thân… Hai ta sẽ là một. Rồi thời gian đến, anh sẽ đón em về sống chung, chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc.
Linh không để ý nói tiếp :
– Mẹ em kể, thời thiếu nữ, mẹ em có một tình yêu đẹp, một chàng trai tốt. Rồi một ngày, mẹ em phát hiện mình có thai. Chàng trai đưa mẹ về ra mắt với gia đình và nói về tương lai hai người. Gia đình chàng trai không đồng ý, họ nghĩ mẹ em dùng cái thai để leo cao, muốn bước vào danh môn. Chàng trai đã có đối tượng, môn đăng hậu đối, là con gái của một tài phiệt thương nghiệp. Họ nói sẽ cho mẹ em một khoản tiền để hai người có khoảng cách, không gặp nhau nữa, muốn mẹ em bỏ đi cái thai, bỏ em. Chàng trai cúi đầu không nói gì, không biểu thị điều gì. Một mình mẹ đứng đối diện với những ánh mắt miệt thị của nhà họ. Mẹ em bỏ đi, không quay lưng lại, không gặp lại chàng trai nữa, nhưng mẹ giữ lại cái thai, giữ lại em. Ông bà ngoại em biết chuyện, họ quá coi trọng mặt mũi, họ coi đó là sự ô nhục. Ông ngoại đã từ mẹ, ông không nhìn mẹ lần nào nữa cho đến tận ngày hôm nay. Một mình mẹ em sinh em rồi nuôi nấng em đến giờ. Bà ngoại thi thoảng có ghé lại, đã giúp mẹ vượt qua thời điểm khó khăn nhất. Rồi ông biết đã cấm túc bà luôn. Chàng trai có đến thăm, mang theo nhiều thứ nhưng bị mẹ chặn lại ngoài cửa. Thân gái một mình, mẹ em đã phải khó khăn đến nhừng nào. Gia đình bên chàng trai cũng biết chuyện, họ gửi một khoản tiền cho mẹ và yêu cầu mẹ vĩnh viễn không gặp chàng trai, không lấy họ chàng trai, không liên quan gì đến vấn đề thừa kế sau này. Mẹ đồng ý, mẹ nhận tiền. Nhìn chàng trai lần cuối mẹ biến mất khỏi nơi đó. Không hẹn gặp lại
Phong không ngắt lời cô. Không ngờ mẹ con cô lại có nhiều ẩn tích như thế.
– Rồi chàng trai có gặp lại mẹ em nữa không ?
– Nhiều năm sau, tình cờ gặp lại mẹ em, ông ta muốn nối lại tình xưa. Vợ ông là một người chanh chua xấu xí, nhưng vì gia đình, vì gia nghiệp nên ông phải sống chung với bà. Mẹ chỉ lạnh lùng nhìn ông rồi bước đi. Từ đó cuộc sống hai mẹ con lại nôi nhiều sóng gió. Ông ta liên tục làm phiền. Ban đầu là quan tâm, đưa đến nhiều thứ. Ông ta nhìn chúng sắc đẹp của mẹ, ông muốn mẹ làm tình nhân của ông. Mẹ từ chối mọi quan tâm của ông, mẹ không nói, không hỏi, không trả lời bất kì điều gì, mẹ coi như trước mắt không có ông ta. Rồi ông dùng nhiều thủ đoạn bỉ ổi, ông chụp thuốc mê, may mắn là bà ngoại tới kịp thời, rồi trong lần bạn mẹ tổ chức sinh nhật, đã thông đồng cho mẹ uống thuốc kích dục, họ muốn tổ chức một buổi tiệc xác thịt. Trong lúc ngấm thuốc mẹ như phát điên cầm dao tấn công lũ giống đực và bọn đĩ điếm từng là bạn từ thời tóc tết của mẹ. Trong khung cảnh dâm ô vô cùng, rất nhiều người bị thương nặng, mẹ cũng bị đánh tàn nhẫn nhưng vẫn giữ chặt con dao và đâm tới bất kì ai tiếp cận tới. Một người nào đó đã gọi điện cho ông ngoại em. Rồi cảnh sát tới, cứu thương tới. Mẹ em được đưa vào bệnh viện cùng nhiều người khác nữa. Trông mẹ thật thảm, người toàn máu, gãy sương nhiều chỗ… Đó là lần gặp mặt đầu tiên của ông ngoại với mẹ. Sau đó ông bỏ đi, ông vẫn không nhận mẹ. Ông chỉ mời luật sư giúp mẹ… Bọn chúng đã bỏ ra khoản tiền khá lớn để dẹp êm. Sau khi xuất viện mẹ mang em đến đây. Hồi đó em còn nhỏ, còn chưa được 10 tuổi…
Phong đã coi Linh là vợ tương lai của mình, nghe Linh kể máu cũng nóng lên, hận không thể giết tới.
– Mẹ em thật đáng thương…
Linh không nói nữa, hai người chìm trong bi thương của câu chuyện cũ. Mẹ rất yêu Linh, hai mẹ con sống với nhau nhiều năm, không liên lạc với bất kì ai, cuộc sống của họ từ đó tới nay như lật một trang mới. Không còn liên hệ với bất kì ai, kể cả người nhà. Cuộc sống rất vui vẻ hạnh phúc. Nhưng giờ cô đã có Phong, ngày nào đó sẽ theo anh, mẹ cô sẽ lại cô đơn. Rồi lại chuyện những đêm tình của mẹ… linh muốn cả ba người cùng sống trong một nhà, sẽ là một gia đình hạnh phúc, cô hạnh phúc, mẹ cô hạnh phúc. Linh ngẩng đầu nhìn Phong:
– Mẹ em còn trẻ, mẹ cũng có những nhu cầu khó nói, mẹ cũng muốn được hạnh phúc trong bể ân ái. Nhưng mẹ không muốn đi đến vói ai, em cũng không muốn mẹ đến với ai….
– Ừ… Phong cảm giác Linh sẽ nói gì đó có liên quan tới mình
– Mỗi tháng một lần, mẹ em có những đêm tình bên ngoài. Đêm đó em thức trọn, em lo lắng, em đau khổ…
– Mẹ em… – Phong nghe Linh nới là liên tưởng ngay đến cô Tâm – mẹ thằng Bảo. Tí nữa phọt miệng, may giữ được cái mồm. Người lạnh toán, lòng vẫn thâm hô may mắn, lại mắng bản thân chìu mép không cẩn thận. “may quá, tí nữa thì …, mà Linh nói với mình cái này làm gì, cứ như là muốn mình giữ những đêm tình này cho cô Thùy vậy. Mà chẳng lẽ…”. Phong nghi hoặc nhìn cô.
– Em muốn anh thuyết phục mẹ em, không nên đi tìm tình nữa, ở nhà với em
“hú hồn, cứ tưởng… Dạo này phụt ra nhiều quá nên định lực giảm mạnh rồi, cứ nghĩ lung tung”.
– Á, ờ… cái này khó nói lắm. Anh là con trai nói cái này hơi ngại, mà dù có nói sao thuyết phục được, em nói còn tốt hơn.
– Em cũng thông cảm với mẹ lắm. Mẹ còn trẻ, ham muốn của mẹ mạnh lắm. Em cũng đã cố gắng rất nhiều để khuyên mẹ, ở bên mẹ thật nhiều. Mỗi khi mẹ đi làm về là em và mẹ như hình với bóng. Mẹ em cũng hiểu và cố kìm nén rất nhiều. Nhưng mỗi tháng em phải nhịn đau để mẹ ra ngoài một đêm. Em thương mẹ quá…
Đầu Phong cũng lùng nhùng rồi. Từ nãy đến giờ Linh nói nhiều chuyện quá. Bình thường thì kiểu gì Phong cũng nghĩ ra nhưng giờ đầu óc nó rối tung lên, chẳng cộng mấy chuyện trên lại thành kết quả được.
– Dù là hơi sớm nhưng em muốn hỏi…
– ừ…
– Anh có muốn lấy em không?
Cô hỏi thẳng quá làm Phong cũng thấy hơi xấu hổ. Hai người mới 17, nói vui đùa thì cười một trận là xong. Cô nghiêm túc cầu hôn thì Phong với sóng gió tình trường đã trải qua không ít cũng có chút khó đỡ. Mặt cũng không khỏi nóng lên
– Muốn, anh phải lấy em
Lần này Linh cũng lộ cái đuôi nhỏ của thiếu nữ 17. Mặt cô nóng bừng lên, đến cái tai cũng giống quả cà chua rồi. Trong lòng Phong cũng có chút buồn cười “nãy thấy mạnh miệng lắm mà”
– Nói gì vậy, người ta mới có 17 mà
Con gái nó khó hiểu vậy đó. Cả hai có chút lúng túng. Mãi sau Linh mới giải khai cục diện:
– Em sẽ lấy anh, với điều kiện: anh phải khuyên mẹ em không bao giờ đi tìm tình bên ngoài nữa, không cho bất kì người đàn ông bên ngoài nào được chạm vào mẹ em.
Linh nói rõ ràng, chắc nịch, lời nói rất mạnh mẽ nhưng nhìn cái mặt như gấc, tai nóng như cà chua, rồi cái cổ cũng đỏ luôn, lại cố làm ra vẻ nghiêm nghị có chút buồn cười. Phong cố nín lắm mới không cười phá lên. Hoàn cảnh nghiêm túc thế này mà cười chắc cô không thèm nhìn mặt anh nữa quá. Người ta là thiếu nữ 17, nói được câu đó cũng rút hết sức rồi…
– Em đưa ra vấn đề khó quá, anh có biện pháp nào chứ. Nếu chỉ là khuyên thì em khuyên trăm lần rồi… – Phong gãi đầu khó xử
– Đốt nhà, cướp của, giết người sao cũng được, miễn là anh hoàn thành nhiệm vụ – Linh cười
– Anh đi tù đó
Cả hai vui vẻ cười lên nhưng trong lòng thì không cười gì cả. Linh nghiêm túc, Phong khó xử. Linh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt đẹp trai, mạnh mẽ, dịu dàng nói:
– Em xin thề, không kể anh vào tù, anh vào địa ngục em cũng theo anh, tình yêu của em
Phong nghe biện bạch của cô cũng thấy mình có lỗi quá, thời gian vừa qua nó vào tình ra dục, ong bướm tán loạn, không xứng với chân tình của cô
– Anh có lỗi với em – Phong không nhịn được mà tự thú
– Em chỉ cần tình yêu của anh, cần bộ váy cưới, cần danh phận chứ không cần anh tỏ ra có lỗi vì chuyện gì cả
Nghe ra Linh có vẻ không hiểu ý Phong, cô hiểu theo ý niệm trong đầu mình.
– Mẹ em cần nói chuyện với anh. Là chuyện anh lột trần con gái của mẹ giữa nhà lúc nãy đó. Liệu mà ứng phó… đi đi. Em sang nhà con bé kia đây, chúng em có chút chuyện con gái. 11 giờ mới về được. Anh ở đây cấm được đi đâu. Lo khuyên giải mẹ em đi nhé. Em chờ biểu hiện của anh. Em đi đây
Nói rồi Linh như một cơn gió chạy ra ngoài cửa. Còn không quên nói vọng vào:
– Khóa cửa lại hộ em