• XCHECKERVIET.BID là tên miền phụ khi checkerviet không truy cập được.
    CLICK HERE để truy cập vào kênh telegram của diễn đàn.
    CHÚ Ý: Cập nhật mới nhất v/v đăng ký nhà cung cấp tại checkerviet Xem thêm
Cài đặt VPN 1.1.1.1 khi checkerviet bị chặn
Cài đặt ngay
Đoạn 20 : Nể Mặt hay Không Nể Mặt

Đưa Nhung ra khỏi đó, trở về nơi nó đang ở, nó chạy ra shop, mua cho Nhung một vài bộ đồ, quần áo lót, mấy cô bán hàng cứ nhìn nó như kiểu người ngoài hành tinh xuất hiện. Nó cũng chẳng quan tâm

Trở về, Nhung đã tắm rửa xong, nét hốt hoảng đã vơi đi, Nhung đang mặc cái áo trắng của nó, dài đến đùi, không nội y.

Đưa cho Nhung đồ đạc, Nhung thay xong, ra ngồi đối diện với nó, hai đứa thật chẳng biết nói gì, im lặng……..

- Lâu nay, em sống tốt không ?

- Không

Nhung lại khóc

- Mẹ em thế nào rồi ? đã khỏe hẳn chưa ?

- Mẹ em mất rồi hu..u…, mẹ mổ được 1 năm thì mất do tái phát tai biến, không chữa kịp….

- Anh xin lỗi !

Rồi lại chìm vào im lặng, bình thường nó có rất nhiều câu hỏi trong đầu về Nhung, nhưng giờ đây, nó lại chẳng hỏi được mấy câu trong số đó. Chỉ ngồi im lặng.

- Em đã cưới với Quang chưa ? sao nó lại làm thế này với em ?

- Chưa ! sau khi lấy đi … anh ấy không quan tâm tới em nữa, anh ấy chửi em. Nhiều lần em định ra đi, anh ấy đòi lại số tiền đã bỏ ra… huuu..

- ĐM cái thằng khốn….. nó gầm lên

- Nó có hành hạ em nhiều ko ?

Đau đớn nhất khi hỏi người nó yêu câu này

- Không ! chỉ một lần… em không cho.. anh ấy đụng thêm lần nào nữa…

Im lặng một lúc

- Em điện thoại cho nó, hẹn nó chiều mai 3h gặp ở nhà anh. Địa chỉ là …….

- Thôi anh ! dù sao đó cũng là người có ơn với em với lại em cũng đã thiếu tiền ảnh mà… số em khổ… em chịu

- Nghe anh, anh chỉ muốn nói chuyện với nó thôi…

- Vâng

Nhung lấy điện thoại, gọi cho Quang, hẹn tại địa chỉ nó đã đọc, cuối câu nó nghe thoáng qua “con đĩ, mày ko giữ lời, muốn thoát thì trả tiền cho tao đi”..

Máu nó sôi lên lắm rồi, nếu Quang có tại đây, nó sẽ băm vằm thằng chó này ra vài trăm mảnh., đôi bàn tay nó nắm lại, rất mạnh…

Nó đi ra ngoài, cầm điện thoại, gọi cho sếp nó.

- Alo anh P ạ (Sr nha, ổng là người có danh, lên đã đổi tên và dấu phần sau, cứ gọi là P, chứ mất công lắm)

- Ừ, chú đi đâu ? sao lại không đến… chú làm thế anh em công ty sẽ nghĩ sao ?

- Dạ em xin lỗi, em cũng muốn nói đến chuyện này, giờ mới 9h anh có thể cho em một cuộc hẹn CF được không anh ? em có vấn đề cần nói.

- Giờ hả ?, anh đang ở nhà, chú chạy qua nhà anh đi, số nhà…. Khu ….. Tân Quy, Q.7

- Dạ em chạy sang ngay.

- Nhung em đi với anh một lát nhé !

- Đi đâu anh ?

- Cứ đi rồi sẽ biết…

Nó chở Nhung sang Q.7 đến nhà ông sếp, thấy ổng đã bắc bàn ngồi ngoài hè, đang châm điếu thuốc, nhâm nhi ly CF.

Nó trờ đến, thắng xe và chào

- Dạ em chào anh !

- Rồi ngồi đi chú

- Dạ giới thiệu với anh, đây là Nhung

Hơi sửng sốt

- Nhung ? là cô bé mà chú mày đã từng nói với anh ?

- Dạ vâng, là Nhung ạ

- Em chào anh, Nhung lễ phép

- Ừ, vậy chú muốn nói chuyện gì ? quan trọng lắm đúng không ?

- Dạ

Nó bắt đầu kể chuyện từ lúc chiều cho đến hiện tại, chuyện trước đó, khi xem xét thái độ nhân viên, nó đã từng giải thích với sếp một lần. Nên P biết Nhung qua câu chuyện đó.

- 300tr ?. Chà vốn lưu động thì anh không có nhiều, chỉ còn khoảng 200tr như thế này. Anh sẽ vay thêm cho chú mày 100tr từ vợ anh, không lãi gì cả. Bù lại chú mày đồng ý ký thỏa thuận với anh, làm việc liên tục cho công ty 5 năm, các chế độ vẫn bình thường. Nếu chú mày có đủ số tiền trả anh có thể hủy hợp đồng ngay lúc đó, mỗi tháng anh sẽ trừ nửa lương trưởng phòng của chú mày, anh tính trong khoảng 3-4 năm chú sẽ trả hết nếu chỉ trả bằng lương. Chú thấy thế nào ?

Nó không cần suy nghĩ !

- Dạ em cám ơn anh, em mang ơn anh nhiều lắm, thật lúc này số tiền đó sẽ cứu sống em và cả Nhung nữa.

Nhung đã khóc hai hàng, khóc vì sự tốt bụng của ông sếp kia, khóc vì cái giá nó phải trả cho việc này nữa….. Nhung cảm thấy nó hy sinh cho mình nhiều quá.

Nhung quỳ xuống, cúi lạy thật nhanh ông sếp đang ngồi chiễm chệ kia, nó không kịp đỡ Nhung.

- Trời, em đứng dậy đi, đừng làm thế…

- Em cám ơn anh nhiều lắm…

- Đừng cám ơn anh, anh cho mượn có lợi tức hẳn hoi, ko phải tất cả là của anh, hãy cám ơn H đi, nó đã khổ vì em nhiều rồi…. Thôi hai đứa về đi, chú mày sáng mai vào phòng anh, ký hợp đồng xong anh sẽ chuyển khoản cho chú.

Đỡ Nhung dậy, chào ông Sếp ra về. Đi thật chậm để tận hưởng sự sung sướng của nó, lối thoát của nó đã có ánh sáng…

Lúc này, nó mới nhận thấy, Nhung ngồi trên xe thật xa cách nó… không ôm, hai tay Nhung vịn tay nắm phía sau, cách nó rất xa…

Nó dừng xe

- Em ôm anh đi

- Không !

- Sao vậy ?

- Em không xứng đáng, em không còn xứng đáng với anh nữa….

- Em nói gì vậy ?

- E…m… đã mất rồi, em đã không thể cho anh được ….. h.uu…

- Khùng quá, bao lâu nay, em chỉ nghĩ anh cần cái đó thôi sao ? bản thân em có dơ nhớp hay không, em có mất hay không là ở tâm hồn em, là ở em chứ không ở cái hình thức đó. Đối với anh, em vẫn là trinh nữ, trinh nữ của riêng anh.

- Em có còn yêu anh ko ?

- E...mmm chưa bao giờ hết yêu anh..

- Ừ, đó là cái trinh trắng ở em mà anh cần...

Nắm lấy cánh tay đang bấu chặt vào tay nắm, nó nhẹ nhàng đưa lên eo của mình

- Nào ! để anh phải nắm cả 2 tay sao ?

- E..m…

- Sao nào ?

Nhung không nói gì, đưa tay phải lên, ôm lấy nó, siết chặt, chặt lắm… nó gần như bắt đầu cảm thấy đau.

- Này đừng giết anh nhé ! anh còn muốn sống với em lâu đấy

- Hư… em … ghét anh…..

Đấm thùm thụp vào lưng nó, Nhung nũng nịu

- Nó cười ha …a. rồi đề máy xe đi tiếp.

Sáng hôm sau, như lời hẹn, nó đã có tiền trong tài khoản, nó ra ngân hàng rút tiền mặt, chuẩn bị sẵn trong phòng.

3h chiều, thằng trời đánh kia vác mạng tới, đi với nó là 4 thằng đầu gấu, tay chân toàn hình xăm rồng phượng.

Tới nơi, chống chiếc xe SH xuống, nó chửi đổng khi thấy Nhung đứng đợi sẵn

- Con đĩ chó, mày phản chủ của mày vậy đó hả… tối nay….

Quang chưa kịp nói hết câu, nó bước ra, nhìn Quang…. Nó là nỗi sợ nào đó đối với Quang…

- Mày chửi đủ chưa ? mày còn chửi tao sẽ bẻ từng cái răng của mày, đừng nghi ngờ tao

- Mày vào đây, tao muốn nói chuyện với mày

Nhìn qua 4 thằng kia

- Còn tụi mày đứng đợi đi, tao ko ăn thịt nó đâu

- Mày có mưu kế gì ? Quang nói

- Chẳng có gì cả, tao chỉ muốn nói chuyện, nếu mày sợ tao mang bàn ra đây ngồi nói chuyện

- Mang ra đi, Quang đề phòng..

- Ok

Nó mang chiếc bàn nhựa, mấy cái ghế cho nó, Nhung và Quang, 4 thằng kia nó ko thèm quan tâm

- Tao muốn gửi trả số tiền mà Nhung đã vay mày, mày đưa giấy nợ cho tao, mọi chuyện chấm hết.

- ĐM mày ăn gì mà khôn vậy đây ? 2 năm rồi đó, mày biết lời lãi sẽ bao nhiêu không ?

- Mày tính lời sẽ là bao nhiêu ?

- 600tr giá chót

- OK, tao chấp nhận giá đó, nhưng tao cũng nói lại, sự trong trắng của Nhung đã hủy trên tay mày, sau khi trả tiền, tao sẽ coi mày như cưỡng hiếp Nhung mà ra chuyện đó. Tao cần lấy vốn lẫn lãi lại cho đủ

- Lãi gì ? là con đĩ…..

Chợt thằng Quang rùng mình sửa lời

- Lãi gì ? là nó tự động cho tao mà

- Mày nghĩ tao là con nít lên 3 chăng ?

- Vậy lãi gì ?

- Tao cần tứ chi mày, mạng của mày tao có thể xem xét, nhưng tứ chi mày tao nhất định phải phế. Nó quắc mắt lên nhìn Quang.

- ĐM mày muốn chơi sao ? đánh chết mẹ nó cho tao

Lui ra sau, Quang nhìn vào 4 thằng to con kia rồi nói như vậy.

- Như vậy là hôm nay mày dựa mấy thằng này để có dũng khí nói chuyện với tao sao ?

Nó lao như bay lại, Dùng lòng bàn bay, đảo xoáy, xoay 2 vòng… đây là thế mà mấy ông đầu bếp khi làm thịt gà hay dùng, để mu bàn tay lên thịt gà xoay tròn rồi dùng ngón bóp lại. Chỉ khác cái nó dùng, có lực nên sự đau đớn là…. Cực hình

Thúc thêm 1 cùi chỏ vào cằm, 1 thằng đã nằm đo ván, chuyển thân sang hạ bộ thằng thứ 2 đang sững sờ, nó đá với lực vừa phải, nó chưa muốn gây án mạng. mà cũng chỉ nhiêu đó là đủ, nằm vật vã, ôm và la.

Còn lại hai thằng, Quang la lên

- Túm lấy con đĩ kia đi

Nó nhếch mép cười, bay tới tiếp tục dùng thế hạ gục thêm 1 thằng, thằng còn lại lao đến Nhung như vũ bão.

2 năm trước, để tấn công được Nhung đối với nó cũng đã là khó, căn bản Thái Cực Huyền Tông là trường phái thủ vô hạn, khó có thể làm khó một người đã luyện thành thục trường phái này chỉ bằng vài nắm đấm.

Không ngoài dự đoán, nó quay lại nghe tiếng bịch khô khốc. Thằng kia đã mặt cắm đất chân lên trời rồi.

Nó quay sang Quang, đang há hốc mồm vì ngạc nhiên quá đỗi, giờ Quang mới hiểu tại sao mỗi lần ép Nhung làm chuyện đó đều ko thể.

Áp sát, lại nắm yết hầu Quang như ngày đầu nó đã làm, nâng nhẹ lên và hỏi

- Mày muốn trả trước hay tao trả trước ? tao đã chuẩn bị xong, mang giấy nợ ra, nhận tiền rồi tao sẽ đòi nợ mày. Nhớ kỹ lấy, tứ chi của mày là bắt buộc, mạng của mày thì còn tùy hứng….

- Sao ?, nó nói tiếp

- Thôi, tao chỉ lấy vốn, ko lấy lãi

- Được vậy tao cũng chỉ lấy vốn, 1 chân 1 tay, yên tâm tao sẽ làm đối xứng để mày còn đường mà chống nạng

- ĐM mày, vậy mày muốn cái gì đây ?

- 200tr hết chuyện

Nhung há hốc mồm nghe lời nó nói, Nhung chẳng hiểu thế nào nữa, nhưng cũng không xen vào lời nói của nó.

- ĐM mày, 1 cái đó thôi mà 100tr.

- Vậy tay và chân mày ko đáng đến số đó sao ? tao đâu có tiếc, tao chấp nhận 300tr mà.

- Vậy để tao phế đi rồi tính, nó nói tiếp

Nó làm động tác xoay tay trái, nhấn lên huyệt Trung Phủ của vai phải Quang, nhấn mạnh xuống và gằn

- Mày phải nhanh lên nhé, cái tay mày sẽ bị hủy sau khi tiếng bụp kêu lên, nên đừng có hối tiếc những gì đã xảy ra nha. Báo trước tao lấy sẽ đủ chứ ko lấy 1 cái, có tay sẽ có chân

- ĐM 200tr thì 200tr thả tao xuống, thả tao xuống ĐM mày, hiếp người quá đáng

- Chó cắn gà ko được bị gà mổ trách gà hung ác chăng ? nó mỉa mai

- ĐM mày nhớ hôm nay đi

- Mày dọa tao ? còn cái mạng mày tao còn chưa tính, giờ tao có hứng rồi đây.

- ĐM đéo cần dọa nữa, tao chịu là được rồi đúng không ĐM đen như cứt chó

Quang móc điện thoại, la lối om sòm về cái hộp gì đó rồi đọc địa chỉ

Nửa tiếng sau, một chiếc xe máy thắng kịch trước cổng nó, một người phụ nữ chạy vào, đưa cho Quang cái hộp. Chỉnh mật mã, cái hộp bật mở

- ĐM tiền tao đâu mang ra đây…

- Nhung, em lấy đủ 200tr đưa cho nó

Nhung chạy vào trong, lấy bớt 2 cục tiền 500k trong túi xách, bỏ ra ngoài rồi mang túi xách đưa cho nó.
- Mày đưa giấy nợ đây, tao xem đúng sẽ đưa tiền cho mày.

Quang ném cả cái hộp sang cho nó, nó cầm lên, đọc nội dung, thấy dấu điểm chỉ tay màu đỏ, chữ ký của Nhung, nó quay sang đưa tờ giấy cho Nhung

- Em xem lại, có phải chính tờ này không ?

Một lát sau Nhung lên tiếng

- Dạ… đúng rồi anh

- Lúc ký chỉ có 1 tờ ?

- Dạ không là 2 tờ, còn 1 tờ em đang giữ

- Ừ

Ném túi xách đựng tiền qua cho Quang nó nói

- Đếm lại cho đủ rồi cút đi, tao không muốn thấy mặt mày nữa, nếu hốt được thì hốt mấy thằng này đem đi đi.

Nó quay lưng nắm tay Nhung ngồi lên bậc thềm nhìn Quang. Thằng Quang đi ra, mặt vẫn còn hậm hực lắm.

Nửa tiếng sau, tiếng gầm rũ xe Honda đứng trước nhà nó, dẫn theo là cả đám bặm trợn bước vào sân phòng nó.

Anh Lâm là người đi đầu, nó đi ra, chào anh Lâm rồi hỏi

- Anh Lâm có chuyện gì lại mang nhiều người đến đây thế này ?

- Chú mày nói cho anh biết, chú mày ăn hiếp thằng Quang, ép nó 100tr phải không ?, tiền bạc nợ nần là sòng phẳng, chú mày làm thế là ép anh, dù sao nó cũng là em họ anh, anh không thể để như thế

- Nó nói với anh những gì ?

- Chú mày dùng vũ lực ép nó mất 100tr tiền đã vay chỉ trả 200tr

- Chỉ thế thôi ?

- Đúng

Nó mỉm cười rồi đứng đó dõng dạc nói lại những gì nó đã nói với Quang rồi hỏi lại

- Anh Lâm, anh thấy vậy có đáng giá không ? là em không nể mặt hay đã nể mặt anh ? trước đó em còn muốn giết nó kia….

- Thật sự như thế ?

- Đúng vậy

- ĐM cái thằng chó, sao lúc nào nó cũng….

- Thôi anh không có chuyện nữa, anh sẽ nói chuyện với chú mày sau….

Rồi cả hội lại gầm rú đi ra khỏi con hẻm. Nhung đứng đó, ôm sau lưng nó, Nhung cảm thấy người phía trước mình to lớn quá….
 
Đoạn 21 : Một Long Hai Phụng

Trở vào trong. Nhung như đợi sẵn, lao đến ôm chầm lấy nó, khóc như mưa. Khóc như hai năm qua em chưa được khóc vậy.

Nó không nói gì, chỉ vuốt nhẹ trên lưng em, đưa vai chịu trận. Sau khi qua đi cơn xúc động. Em ngừng khóc, nhìn nó rồi lại ôm lấy nó

- Sao đây ? tính dụ dỗ anh sao ? làm ướt cả áo anh rồi ôm một cái vậy là có thể trừ hả ?

- Ơ… Như bất ngờ với câu nói của nó, em chỉ nhìn nó

- Đánh anh.. chết đồ… đáng ghét…

- Ha..a..

Lại ôm lấy nó, em thủ thỉ

- Anh biết không ?, em không tưởng tượng được…. e…m sẽ ..có n..gày…lại được.. ở bên anh.

- Ngốc quá, em luôn ở bên anh mà… lâu nay em vẫn ở đây

Nói rồi chỉ tay về tim mình…

- A..a….. anh đói quá, em làm gì ăn nhé, lâu lắm rồi…. anh quên mất những vị mà em đã nấu cho anh ăn rồi… anh thèm lắm… anh sẽ ăn cả đồ ăn lẫn người nấu… haa..a.

Nó cười gian nhìn em, em nũng nịu, nhéo hông nó…

- Đừng có…mà .. mơ nhé !

- Mơ à.. vậy anh đi ngủ đây…ha..a… đi chung với anh nha, cùng mơ…

Chợt ngừng lại, nó im lặng đôi chút rồi hỏi em

- Mẹ em mất, vậy ba em sao rồi ?

- Ba em buôn lắm… cứ gọi điện.. cho em… thì lại xin..lỗi em.

- Mai em về quê đi, thăm ba…

- E..mm

- Sao ? em không muốn sao ?

- Muốn !... nhưng…e..m không muốn đi một mình

- Ra vậy, để tí anh lên công ty xin nghỉ phép rồi đón xe cùng về, em chuẩn bị đồ đạc cho anh đi, tí anh chở em đi sắm đồ…

Nói tới đó, ngoài cổng, tiếng xe máy ngừng lại trước cửa, rồi tiếng gõ cửa phòng vang lên.

- Anh H ơi ! anh có trong đó không ? em mua cơm cho anh này.

Nhung nhìn ra cửa, lại quay vào nhìn nó, rồi tự nhiên hai hàng lệ lại rơi xuống.

- Khờ quá ! em nghĩ cái gì đây ? có thời gian anh sẽ kể thêm cho em về cô ấy.

Nó đi ra mở cửa, Thu hớn hở bước vào như đây là nơi quen thuộc lắm. Bỗng Thu khựng lại khi thấy người con gái ngồi trong phòng nó.

- Thu ! đây là Nhung. Nó bẽn lẽn giới thiệu…

Chỉ bao nhiêu câu nói đó đã đủ sức giải thích cho tất cả mọi vấn đề. Nó đang lo lắng cho Thu và cả Nhung nữa, nó sợ lại…. có sóng gió nữa rồi đây. Giữa hai người nó vẫn thiên về Nhung hơn, nhưng với Thu nó mang cả sự trân trọng đối với người con gái này.

Không như nó dự đoán, Thu để thức ăn lên bàn rồi chạy lại nắm tay Nhung như đôi bạn đã từng quen lâu rồi gặp lại vậy.

- Chị là chị Nhung sao ?

Nhung hơi bất ngờ, vẫn chưa hiểu thế nào…

- V..â.n.g…

- Em nghe anh H kể về chị, em rất muốn gặp chị, lâu nay chị có khỏe không ?

Nhung ngạc nhiên cực độ, sao người con gái này lại biết tất cả chuyện của Nhung và nó. Như chợt hiểu, Nhung thoáng buồn nhưng vẫn giữ thái độ.

- Ừ chị vẫn khỏe.

- Em thương chị quá ! h..u..u

Thu khóc ngon lành, nó cũng chẳng ngờ nổi, lắc đầu bước ra khỏi cửa khép cánh cửa lại, đi ra ngoài hóng gió, nó thấy lòng nó nhẹ nhàng ghê, như mới trút được đi cả tấn ra khỏi người vậy.

Nó lấy xe chạy tạt qua chợ Nguyễn Thái Bình, mua vài thứ để làm bữa ăn thịnh soạn, ăn mừng ngày hôm nay.

Khi trở về, mở cửa bước vô, nó như muốn á khẩu, cả hai đang lôi tất cả đồ đạc của nó có, chén dĩa, xoong nồi, quần áo, người rửa, người giặt…

- Hai người….. hai… ng…ười, đây là gì ? sao lại phá hết đồ nhà anh rồi ?

- Xí, anh ở dơ như con ma đói vậy.

Cả hai cùng nói gần như đồng loạt, rồi lại nhìn nhau cười ồ lên. Nó nhìn qua nhìn lại cả hai rồi tặc lưỡi

- Khổ quá ! đang yên đang lành, lai rước 2 kẻ phá nhà đến.. chắc hạn anh đến rồi…

Dáng vẻ nó rất buồn cười. Nhung và Thu nhảy lên, người thì xà bông, người thì nước rửa chén đầy tay, chụp lấy nó, đấm, đá, thụi, trây trét lên mặt nó. Nó tèm hem nằm dưới sàn, tay ôm đầu

- Trời ơi ! ông xuống đây mà xem, thả quỷ ra nhiều thế này, chết người rồi.. a…a..

Cả ba lăn đùng ra sàn, không ai còn nguyên vẹn sạch sẽ, mùi xà bông, mùi nước rửa chén phảng phất…
- Hai người… sao lại thành thế này.. ?

Nó hỏi để thỏa đi cái tò mò cực hạn của nó. Nhưng cái nó nhận được chỉ là

- Xí, ko nói cho anh biết, đồ con heo mọi, ở dơ

- A…, miêng nó làm hình chữ A rất to

- Ha..a.. nó chợt cười lên như vậy.

Bữa cơm đầm ấm của ba người, ăn rất ngon, Thu và Nhùn như ko hề có khoảng cách, nói chuyện rất vui vẻ, đa phần nó chỉ ngồi nghe…

Xong bữa cơm, đã 1h chiều, Thu đứng dậy, mắt khẽ đỏ hoe

- Thôi em đi đây

Nhung đững dậy, nắm lấy tay Thu

- Tối nay Thu qua đây nhé ?

Thu mở căng mắt nhìn Nhung như chẳng hiểu. Nó á khẩu tại chỗ, mắt nó còn tròn hơn cả Thu…

- Được không ?

- Như..ng, Thu ấp úng

- Không nhưng gì cả, tối nay Thu nhớ lại đây, nếu không, chị sẽ đi rước em tới…

- Vâng… Thu mím môi lại

Thu đi rồi, nó ngồi đó, sự ngạc nhiên của nó vẫn chưa hết, nó vẫn nhìn Nhung như suy nghĩ cái gì đó.

- Anh kể về Thu cho em nghe đi, Thu chỉ nói sơ qua, em ko tin chỉ có như vậy

- Ơ…a..n..h !

- Đáng g..hét, anh còn muốn dấu em ?

- Không không ! nó đỏ mặt, chẳng biết nên kể thế nào về chuyện này…

Nó bắt đầu kể, từng chi tiết về tính cách của nó,của ngày hôm đó, từng thứ một cứ như đoạn phim, tua từ 2 năm trước đến hiện tại.

Nghe xong, Nhung đã đầm đìa nước mắt, sụt sịt

- A..n..h có biết.. Thu yêu anh .. lắm không ?

- Ừ, nó chỉ trả lời thế…

- Thu còn trong trắng nữa… không như e..

Chưa nói hết câu, nó quay sang, tát cho Nhung một cái mạnh nhưng không dùng lực

- Em biết mình đang nói cái gì không ? nó hét lên

Nhung sững sờ nhìn nó, đây là cái tát đầu tiên trong suốt quá trình yêu nhau cho đến hôm nay mà Nhung bị.

- Anh không cho phép em mang mình so sánh với bất kỳ ai, với anh, em là không thể thay thế. Chuyện với Thu nếu có cơ hội anh sẽ xin lỗi và cố gắng bù đắp bằng cách nào khác cho cô ấy, giữa em và cô ấy anh không cần sự lựa chọn. 7 năm trước anh đã chọn và mãi không thay đổi.
Nhung khóc òa lên, Nhung cảm thấy hạnh phúc, quá hạnh phúc, Nhung không thể suy nghĩ gì lúc này khi nghe câu nói đó từ miệng nó. Chỉ khóc
- Hu…u…..
Nó đưa tay lau nước mắt cho em, rồi nói

- Em đừng ngốc như thế… với anh… không gì có thể thay đổi được, chuyện trước kia chỉ là quá khứ… em hãy nhớ một điều, cơ thể dơ bẩn có thể tẩy rửa, cơ thể em có thể đã dơ ố, nhưng anh ko nghe mùi của người khác khi đứng cạnh em, về tâm hồn, nó vẫn là của anh, vẫn trinh nguyên, em đã yêu Quang ?
Nhung hoảng hốt nhìn nó …

- Không… không… em không có… em chỉ… yêu.. mình ..anh.

- Ừ, đó là tất cả những gì anh cần, anh cần người đứng bên anh phải mạnh mẽ, không tự ti mặc cảm.

- Vâ.ng, Nhung lao vào lòng nó.

Ngồi im đó, chỉ ôm lấy nhau, không ai nói câu nào, không có hành động nào…

Chở em ra ngoài, mua sắm vài thứ cho những ngày về quê, em hầu như bỏ tất cả đồ đạc và cũng không chịu đi lấy.

Điều mà nó buồn nhất, 2 năm qua, em đã bỏ học, từ ngày đi với Quang, phải đi theo để lên mặt với bạn bè. Đi Bar thâu đêm…

- Nhung à !

- Dạ

- Lúc nghỉ em có làm thủ tục bảo lưu không ? hay nghỉ ngang ?

- Em…e..m nghỉ ngang.

- Ừ, sắp tới anh muốn em đi học, anh cố tình giữ lại 100tr đó để làm chuyện này, vì lương hướng anh sắp tới sẽ không còn đủ, có thể chỉ đủ cho anh chi tiêu nên….

Ra vậy, thắc mắc của Nhung đã được giải đáp, lúc sáng, chính Nhung cũng không hiểu, nó mượn 300tr lại giữ lại 100tr.

Nhung cảm thấy nó chững chạc quá, thời gian qua, nếu so về tuổi thì cả hai hầu như là giống nhau, nhưng tính cách của nó đã thay đổi nhiều. Chững chạc lắm. Siết chặt vòng tay, ôm nó mạnh hơn…

- Anh muốn em đi học lại. Em đồng ý không ?

- Dạ

- Em tính học Sư phạm lại hay sao ?

- Em…e..m em muốn học Kế Toán

- Ha..a… kế toán ? trời ơi ! em chuyển tông khi nào ?

- Lúc rảnh ở chỗ anh Quang, em ngồi hay ngồi chơi ở phòng kế toán, nhìn mọi người làm việc, sổ sách, con số.. em thích lắm.

- Vậy à ? Ừ anh tùy em thôi, đam mê là được

- Để anh kiếm trường cho em học vậy… trời ơi, kế toán … có khi nào sau này anh phải xin từng đồng, chi tiêu phải ghi sổ không đây ?

- Hứ.. thấy ghét anh quá

Em đấm thùm thụp vào lưng nó, nó thì cứ ha hả cười, ai cũng nhìn…

Sau khi mua đồ về, em lại nấu ăn, 7h Thu gõ cửa

- Em đến rồi, anh chị có trong đó không ?

- Vào đi em, cửa khép thôi.

Thu đi vào, nhìn hai đứa nấu ăn, khuôn mặt Thu chợt buồn, rất nhanh lại tươi cười. Hăng say phụ giúp Nhung.

- Thu, Nhung gọi

- Dạ
- Tối nay em ở đây nhé

- Em ? Thu tròn mắt

Nó cũng tròn mắt nhìn Nhung

- E…m…, thu lắp bắp

- Hiii, gì mà sợ vậy, em ở lại phụ chị trị ảnh…

Nó càng ù tai đi, chẳng tin vào mắt mình, chẳng tin vào tai mình nữa…

- Thôi, thế sao được chị.

- Nghe chị nhé, ở lại đi, tối nay phải cho ảnh đau đớn…

Nói rồi Nhung liếc xéo qua nó, trời ơi, cái gì nữa đây ?

- Ặc, khụ…khụ…

Nó sặc ngụm nước, ho muốn tái mặt

- Gì đây hai cô nương ?

- Xí không có chuyện của anh, anh đi ra ngoài đi.. đi mau…

- Trời.. trời…bạc đãi tui

- Hiiii

Cả Nhung và Thu đều cười rất tươi tắn khi thấy nó lủi thủi đi ra ngoài… vừa oán hận trời đất.
Châm điếu thuốc lên môi, nó ngồi suy nghĩ đủ thứ, không biết cảm giác vui vẻ này tồn tại được lâu không ?, sau khoảng thời gian khắc nghiệt sẽ tồn tại được bao lâu cảm giác này ???

- Anh à ! vào ăn cơm nè….

Nhung gọi nó.

- Ha…a.. có cơm, có cơm, ăn cơm…

- Gớm anh cứ như con nít ấy… Nhung bĩu môi

- Ừ anh là con nít đây… ha.a..

Bữa cơm diễn ra rất vui, vui như buổi trưa vậy.

Đến tối, nó đang hí hửng về vụ đi ngủ, suy nghĩ lung tung, nó hỉ hửng cười nho nhỏ.

- Anh…

Nhung gọi nó

- Tối nay anh ngủ dưới đi nhé, em với Thu ngủ trên giường rồi, anh đi lấy quần áo gối đầu đi, em chiếm gối em và gối đầu rồi

- Trời ! sao đối xử với anh ác vậy ? huu.uu

- Hii kệ anh đi, tối nay em ngủ với bé Thu còn tâm sự nữa, hiii

Thu vẫn ngồi im, Thu hơi chạnh lòng khi để nó ngủ dưới đất, nhưng cũng không thể cãi lại Nhung.
Hôm nay nó cũng mệt, ôm chăn lăn lộn rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Nó mơ, nó đi tắm biển, có Nhung, có cả Thu… bỗng nhiên trên trời có một cái gì đó lao xuống phía nó, nó hoảng sợ, lao mình chạy đi, nhưng bóng đen đó vẫn đuổi theo nó.

Bóng đen đó bóp cổ nó, nó nghẹn thở, nhưng không thể gỡ bàn tay đó ra được. Nó vùng vẫy bất lực, nó chìm vào trong bóng tối.

Nó mở mắt ra, cố gắng để thở, tưởng chừng có thứ gì đó đang bóp cổ nó, đưa tay lên cổ, thì ra đó là tay của Nhung… Nhìn lại đương trường, bên phải, Nhung đang nằm đó ôm lây eo nó, đôi mắt dịu hiền, bên trái nó, Thu dang nằm đó, tay vắt qua cố nó, thảo nào…. Khó thở thế.

Nó nhìn Thu rồi lại nhìn Nhung, mỉm cười.

- Anh… cười.. cái gì đấy ?

Nhung hỏi nó, nó giật thót mình ấp úng

- Hê hê đâu có, đâu có nhìn ai đâu nào ?

Thu cũng tỉnh lại

- Nhìn lén người ta ngủ sao ?

- A.. oan quá, đâu có

Hai bên sườn nó truyền về cảm giác đau đớn, ôi hai cái bả sườn

- Á…á bớ người ta, giết người, quỷ giết người, 2 con quỷ giết người

Nó lăn lộn rồi la rống lên

- Á..á anh nói ai là quỷ

Rồi cả Nhung và Thu lao tới, vồ lấy nó, đấm, đá, thụi, nhéo… ôi thôi

- Trời ơi ! mới mở mắt mà đã bị tẩm quất rồi… cứu tôi với… quỷ hiện hình …. Ha..a…
 
Đoạn 22 : Vô Vọng

Sau màn giỡn đùa khi tỉnh dậy, nó được cả 2 nàng nấu cho bữa ăn thịnh soạn, sau đó Thu về nhà thay đồ đi làm, nó cũng lên công ty xin nghỉ phép, gọi điện đặt vé xe đi trong buổi chiều.

Trưa nó quay trở lại phòng, Nhung đang nằm trên giường, nàng đang đọc gì đó… nó đã về, tắt máy xe từ bên ngoài dắt vào với ý định chọc ghẹo Nhung. Đứng bên ngoài cửa đang hé mở, Nhung vẫn say sưa đọc không dể ý cánh cửa đã hé ra tí xíu.

Nó lặng đi, cuốn sổ mà Nhung đang đọc, chính là nhật ký của nó, nó đứng bên ngoài cửa, cứ đứng đó, nhìn Nhung khóc hu hu khi đọc nhật ký của nó…

Dắt xe trở ra, nó ra ngồi quán CF nó hay ngồi gần chợ Nguyễn Thái Bình, uống 1 ly suy ngẫm, suy nghĩ, dự tính gì đó. Một phần nó cũng muốn dành cho Nhung một không gian để đọc nhật ký của nó, nhật ký của nó có thể giấu người khác nhưng với Nhung thì nó không cần, vì cuốn nhật ký đó chỉ có những kỷ niệm của nó và Nhung, khi bên nhau và cả khi chia xa.

2h nó trở về, Nhung đã ngủ, chắc khóc mệt rồi đây..

Đi lại giường, nó đặt nụ hôn lên trán em. Nó ngồi bên cạnh, ngắm em… hồi lâu sau, nó nằm xuống, đưa tay ôm em vào lòng, em cũng tỉnh dậy, dụi đầu vào ngực nó.

- Nhung à !

- Dạ

- Hứa với anh nhé ?

- Hứa gì ?

- Đừng làm điều gì dại dột nhé, đừng bỏ rơi anh lại trên cuộc đời này lần nữa nhé ? Hôm qua, em rất khác, em không phải là em.. em làm anh sợ…

- E…mm

- Hãy hứa với anh nhé !, nếu em không còn bên anh, anh không biết mình sẽ thế nào, mình có còn sống được hay không ?

- Anh không biết em đang suy nghĩ gì ? nhưng anh chỉ muốn nói điều đó.

- Vâng

- Thôi dậy đi, gần 3h rồi, chuẩn bị ra xe, anh đặt vé nhà xe Lữ Gia rồi

- Vâng

Nó và Nhung lỉnh kỉnh hai cái túi xách và 1 cái valy, nó gọi taxi đi ra bến xe Miền Đông.

Ngồi trên xe, chạy ban đêm thật mát hơn ban ngày, cảm giác của lần thi đại học lại ùa về, kỷ niệm thời thơ ngây, Nhung hồn nhiên hơn bây giờ…

Nhung ngủ trên vai nó, ngủ một cách yên lành.

Về đến nhà, mới 4h sáng, nó và Nhung đi bộ về nhà Nhung, từ đường cái vào nhà cũng không xa, chỉ khoảng hơn 2 cây số. Nhung muốn đi bộ, lâu rồi….

Thời tiết lạnh ở quê khiến nó thoải mái hơn, khiến tâm tình nó nhẹ nhàng hơn… Nó đang lo sợ điều gì đó..
Ba Nhung mở cửa, hân hoan nhìn hai đứa. Nhung ôm ba, khóc rất nhiều…

Nhung xuống nhà bếp, chuẩn bị cơm sáng cho nó và Ba, Ba Nhung ngồi đối diện với nó, đưa bàn tay chai sần ra, nó cũng đưa hai tay cho ông nắm, ông nói trong tiếng nghẹn…

- Cám ơn con… cám ơn con… cả gia đình này..

- Ba đừng nói thế, lâu nay con đã xem Nhung như vợ con. Con không lo được cho Nhung con còn chưa hết tội, ba đừng làm vậy với con.

- Ba..a… Ông nghẹn lại, không nói được nữa.

Nhung từ nhà bếp đi lên chứng kiến, Nhung qua ôm lấy Ba, rồi lại sang ôm lấy nó.

Bữa cơm sáng diễn ra mau chóng, nó cũng muốn về bên nhà nó sớm. Nó đi bộ về nhà… cả quãng đường chỉ tầm 2km, nó suy ngẫm nhiều thứ, nghĩ về nhiều thứ.

Đứng trước cửa

- Ba ơi ! mở cửa cho con

Sau tiếng kêu, nhà nó sáng đèn, ba nó chạy ra mở cửa, gương mặt hớn hở vui mừng.

- Con về đó hả ? sao không báo cho ba mẹ biết ?

- Dạ con về với Nhung, con muốn dành cho ba mẹ bất ngờ

- Ừ, thôi vào nhà đi

Buổi sáng, ba mẹ nó xin nghỉ làm hôm đó, ở nhà, nghe nó kể chuyện, câu chuyện từ khi nó gặp lại Nhung

- Rõ khổ, tội nghiệp con bé, mẹ nó nói

- Nó vậy rồi, việc chồng con sau nay… Ba nó chêm lời

- Ba mẹ nói gì vậy, với con Nhung đã là vợ từ lâu, con cũng muốn nói với ba mẹ về chuyện cưới hỏi.

Ba mẹ nó nhìn nhau

- Con đã suy nghĩ chưa ?, ba mẹ không ngăn cấm nhưng…

- Con hiểu ý ba mẹ, việc này con đã có tính toán…

- Ừ ! vậy ba mẹ cũng không ngăn cản con, mà có ngăn cũng không được.. ông là tướng trong nhà mà. Ba nó nói dỗi

- Ba đừng nói vậy, con rất tôn trọng ba mẹ…

- Ừ thôi được rồi

- Nhung nó ở bên nhà hả ?

- Dạ, con để Nhung ở bên đó chơi với ba Nhung

- Ừ, trưa chở nó qua đây, ăn trưa, để ba mời luôn ba nó

- Dạ

Nó đi tắm rửa, chực nhớ nó đã để vali bên nhà Nhung. Đành mặc lại đồ dơ, lấy xe qua nhà Nhung thay đồ.

Đứng nhìn nó ra khỏi nhà tắm, Nhung mỉm cười, gương mặt hạnh phúc

Ba nó cũng đã đến, vào nhà ngồi nói chuyện với ba Nhung, mời trưa sang dùng cơm.

Đến trưa, em trai của Nhung đi học về, nó chở cả hai qua nhà nó ăn trưa.

Sau bữa ăn, ngồi uống trà, ba nó gọi cả nó và Nhung lên ngồi cùng để bàn chuyện mà nó đã nói khi sáng.

Ba Nhung mở lời

- Ba đã nghe ba con nói lại, ba muốn hỏi con vài vấn đề trước khi hỏi ý kiến của bé Nhung nhà này

- Vâng ba cứ nói

- Con cũng biết, Nhung nó đã như vậy, là bất khả kháng nhưng cũng đã xảy ra như vậy, ba muốn con hiểu và thật tình nói cho ba biết, để sau này Nhung sẽ không khổ sở vì chuyện này.

- Vâng con hiểu ý ba, với con 7 năm trước Nhung đã là vợ con, chuyện của quá khứ cứ để nó qua đi, con không quan tâm, mà huống chi con cũng hiểu hoàn cảnh, con chỉ cần Nhung thật lòng với con và đồng ý…. Làm vợ con… con không có gì phải suy nghĩ thêm…

Mặt Nhung đã đỏ lên, cúi gằm mặt xuống đất, tay vân vê tà áo..

Ba Nhung quay sang hỏi Nhung

- Con tính thế nào ?

- D…ạ, Nhung ấp úng

- Đừng sợ, nói đi con…

- Nếu anh H không chê bai con, con không có gì để từ chối cả. Nhưng con muốn đi học lại, nên con chưa muốn đám cưới lúc này…

Nó vui mừng khi nghe câu trước, nhưng bỗng hụt hẫng khi nghe câu sau, nó siết tay nó nắm chặt tay Nhung hơn, người nó đang dâng lên cảm giác khác… sợ hãi…

- Em không muố..n làm vợ anh ? nó trầm giọng nhìn Nhung

- E..m.. rất muốn, em chỉ muốn học xong thôi

Nhung có vẻ gượng gạo trước câu nói của mình.

Buổi nói chuyện cũng qua đi, buổi chiều, nó chở Nhung đi thăm lại những nơi mà hai đứa đầy kỷ niệm, thủ thỉ với nhau nhiều điều…

Rồi ngày nó với Nhung trở về Thành phố, lại ngồi bên nhau…

Phòng của nó vẫn sạch sẽ ko một hạt bụi, mọi thứ được lau dọn hàng ngày. Thu vẫn thường xuyên đến đây, lau dọn và có khi còn ngủ lại ở phòng của nó trong thời gian nó về quê.

Thấm thoát một thời gian, mọi thứ đã đi vào ổn định, Nhung ở lại với nó tại phòng, Thu vẫn thường xuyên đến chơi, có khi ngủ lại. Ôi trời tất nhiên rồi, lại ngủ dưới nền và sáng lại kẹp nách hai cô. Ha….a…

Hôm nay, đi làm về, nó thấy Nhung đang nấu thức ăn, vẻ mặt rất vui, thoáng chút ưu tư

Từ phía sau, nó ôm eo em và hít hà không khí.

- Canh chua cá gì đây ? ôi thèm chết mất

- Anh hư quá.. người đầy mồ hôi kìa, đi tắm đi, em dọn cơm hiii

Nó tung tăng chạy đi tắm, ra ngoài cơm canh đã chuẩn bị sẵn, rất nhiều thức ăn ngon.. Nó tung tăng ngồi xuống, ăn rồi lại xuýt xoa từng món.

- Ôi hôm nay là ngày gì anh không nhớ nhỉ ? sao lại được ăn ngon thế này ? ngày nào cũng được vậy thì hay quá.

- hiii, em chỉ cười

Buổi tối, sau khi đánh răng, nó lên giường, sáng mai nó còn công việc để làm, tính ngủ sớm để khỏe khoắn tinh thần. Em đang tắm, sống chung mới biết, em có thói quen luôn tắm trước khi đi ngủ.

Ánh đèn phòng tắm hắt ra, rồi lại phụt tắt, nó đang thiu thiu đi vào giấc ngủ thì bỗng em ôm nó từ phía sau. Người em mát lạnh hương thơm tỏa ra thơm ngát mũi nó.

Quay người lại, nó ôm em vào lòng, hít hương thơm từ tóc em… tay nó luồn vào chiếc áo ngủ mỏng tanh của em, đồi núi không có phòng vệ, bàn tay nó say sưa giày vò khu đồi núi, môi lại tìm môi, lưỡi lại tìm lưỡi.

Tay nó di chuyển xuống dưới, qua lưng quần, vẫn là nhà không đồi trống, nó xoa đám rừng rậm, khẽ lấy ngón tay kéo nhẹ như muốn nhổ đám rừng cây kia, em quằn quại sau mỗi cú nhổ của nó.

Đưa miệng qua cổ, rồi đến hai bình sữa, nó say sưa nút bình, hai hạt đậu được lưỡi nó chăm sóc tối đa.

- Ư.. e…m ….t..hích, ngậm nó đi anh..

Tay nó đã nằm trên hạt đậu thần ở khu chữ V, xoa nhẹ, em uốn người, lắc theo điệu xoa của nó

- Ư.. em …a..a…

Nó nhả bình sữa, chuyển miệng đến khu trung tâm, hít vài hơi như hút đi sự thơm tho từ nơi đó phát ra, đã ướt đẫm, nó đưa một tay lên bình sữa, nhào nặn, miệng bắt đầu tấn công hạt đậu thần.

- Ư a…an…h ơi… em…. y…ê…u anh.

Như cuồng loạn hơn sau mỗi tiếng rên của em, nó gia tăng sức tấn công lên hạt đậu thần, tay vẫn ra sức nhào nặn bình sữa.

Em cong người lên, gồng cứng và đưa tất cả tinh túy vào miệng nó sau những cú hẩy, dòng nước thần cứ thế tuôn ra

- a..a….chết….e…m r..ồi…

Rơi phịch xuống nệm, em thở hổn hển, em đưa tay xuống đưa vào trong quần đùi của nó, nắm lấy chú lính căng cứng kia, vuốt nhẹ thứ nước sệt được tiết ra trên đầu, em sờ xuống hai hòn bi rồi lại đưa lên.

Em ngồi dậy, cởi bỏ tất cả những thứ vướng víu, của nó và em. Em ngồi xuống, cầm chú lính, sờ, em thở khì khì vào chú lính của nó, làm nó như sắp chết tới nơi.

Chẳng hiểu em suy nghĩ điều gì ? em hôn lên đầu chú lính, cúi xuống ngậm vào, rồi làm động tác vào và ra, nó tê điếng cả người. Cảm giác lúc này, thực hơn cảm giác của Thu đã làm cho nó, chắc lúc đó nó xỉn…

Gần 5 phút sau, sự nóng ấm, ma sát, lưỡi của em nữa. nó gồng người lên, cong lại và bắn ra tinh túy của nó, mạnh nhiều… Em vẫn ngậm y nguyên, không còn vào ra, em nuốt xuống, từng ngụm… từng ngụm…, nó nghe rõ được tiếng ực..ực… đang phát ra từ cổ họng em.

Nó nằm đó, thở dốc, chưa bao giờ nó ra nhiều như thế, mạnh như thế…

Em nằm đó, ôm nó, tay vẫn chưa rời khỏi chú lính, mặc dù anh lính đã gác súng đi nghỉ, nghịch, vuốt…

- E..m em muốn

Em thì thầm vào tai nó.

Như liều xuân dược, anh lính lại cầm súng chiến đấu, thẳng đứng và hùng dũng. Nó quay qua, lại ngậm hạt đậu trên đồi vắng của em, tách hai chân…

Thằng nhỏ đã nằm ở đầu đường, nó vẫn ngậm hạt đậu, cắn nhẹ, day nhẹ, thằng nhỏ rà xuống hạt đậu thần, rồi lại rà lên… Em như không còn sức mà chống cự…. cong mông lên đế sẵn sàng đón nhận nó.

Em đưa tay, để thằng nó đúng chỗ nó cần tiến quân, nó khẽ hẩy mông dứt khoát, thằng nhỏ đã tiến sau vào bên trong, chưa đụng đầu vào cái gì, nhưng hai bên… hai bên nóng và ấm quá… lần đầu tiên nó được cảm nhận cảm giác này, mọi thứ như muốn…..

- Hự ..ư. …a…

Nó nhắp nhẹ, rất đều, rất nhẹ, vẫn ra vào một tốc độ đều đặn, em nằm dưới, hai tay giăng ngang, nắm lấy ra nệm, túm chặt lại, đầu em lắc qua lại thường xuyên hơn, em nhắm mắt….

- Ư..a… anh ..ơ..i, em hạnh phúc….em yê..u anh… hư…hư…

Mỗi tiếng hư là mỗi lần nó thúc thằng nhỏ vào trong, mỗi lần thúc cảm giác của nó lại tăng lên, nhạy cảm hơn, thúc giục hơn…

Nhịp nhắp của nó đã tăng, nhanh dần lên, dần lại nhanh hơn nữa.

- Ư.. nha..nh lê…n anh… em… em….

Nhung lại sắp đến nữa. Nhung thúc giục nó…

Nó như trẻ bị đuổi đánh, cảm giác trào dâng, nó tăng hết tốc độ có thể, mông nó di chuyển liên tục, chú lính vào ra một cách thần tốc….

Nó cảm thấy cơ hai bên phía trong như mút lấy đầu chú lính, cảm giác ùa tới.

Ư…em… em… sắp….a….a…

Nhanh hết cỡ, nó nhắp thêm khoảng 10 cái, rồi chống 1 nhát cuối thật mạnh vào trong

Á..a…..em….chết….e…m …hư…..

Người nó rung lên, người em cũng thế, em cũng rung lên, các vòng cơ phía trong của em ôm chặt lấy chú lính, lực hút như gia tăng, nó cảm thấy em đưa ra thứ nước gì đó, ấm, bọc lấy chú lính của nó, nó không còn giữ được nữa, giật liên tục. Nhiều hơn lần trước, liên miên.. cứ liên miên

Tai nó ù đi, mắt nó nhắm chặt… Em ôm nó, ôm chặt cứng

Ư.. emm.. ra….em …ra……..a…..a……

Lần thứ hai em co giật, tinh túy của nó bắn mạnh quá, lại gây cho em cảm giác lần thứ hai này…..

Em ôm nó chặt cứng….

Nó như anh lính bị bắn, nó mệt, vẫn ôm như vậy, chú lính vẫn ở trong, em vẫn ôm nó thật chặt

Nó thoáng nghe em nói gì đó, không rõ lắm

- E…m…. xi…n l…ỗi

Sau đó em đứng dậy, vào nhà tắm rửa ráy, ánh sáng đèn nhà tắm lại hắt mạnh ra, nó cảm giác em đang khóc.. nó cũng chẳng biết…

Em giặt khăn lau anh lính cho nó, nó mệt quá, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Nó ngủ đã bao lâu ? nó cũng chẳng biết, trời vẫn chưa sáng, nó thoáng nghe gì đó, tiếng động…. nhỏ thôi….. rồi nó lại chìm vào giấc ngủ….

Khi bật dậy khi tiếng chuông đồng hồ báo thức reo lên, vươn vai mở mắt, điều đầu tiên nó cảm nhận được, em đã không có ở trên giường.

Định thần một lát, nó bước xuống, mở cửa nhà tắm, không có…

Nó đi ra, nhìn cửa chính, ổ khóa đã được mở móc trên khóa cửa. Nhung đi mua thức ăn à ? Nó thoáng nghĩ qua…

Rồi nó đi làm thủ tục, đánh răng, rửa mặt….

Vẫn không thấy Nhung quay về, sáng nay nó có công việc gấp nên không chờ được, chắc em đi chợ mua nhiều thứ.

Nó lấy bộ quần áo em gấp sẵn để ở giá ủi đồ, nâng chiếc áo lên, một cái gì đó rơi xuống. Nó cảm thấy bất an, cúi xuống nhặt lên, mở ra…

Hàng chữ của em, chữ tròn trịa, nét chữ mà nó đã quá quen thuộc…

Nó không còn cảm giác nữa, mắt nó cay, đỏ lên rồi chảy hai hàng nước… chân nó khụy xuống, đầu gối chống xuống nền nhà, ngồi thụp xuống… tất cả giác quan và cảm giác của nó như không còn hoạt động, trừ đôi mắt….

Cảm giác vô vọng…. dâng lên ……
 
Đoạn 23 : Bất Cần

Anh !

Hãy cho em gọi từ thân thiết đó một lần nữa.

Cám ơn cuộc đời đã mang anh đến bên em, từ lần chết hụt, từ những thế võ thuật, từ những đồng tiền, từ tấm lòng của anh dành cho em. Giá như anh đừng như thế, tim em sẽ không thế này…

Anh quá tốt với em, anh hy sinh tất cả mọi thứ cho em, anh đã mất quá nhiều, máu của anh cũng đã đổ vì em, ruột gan anh đứt từng đoạn cũng vì em, em làm sao để ở bên anh được đây …

Em biết, em biết nếu em ra đi, anh sẽ buồn nhiều lắm, nhưng rồi cũng sẽ qua thôi anh nhé, em sẽ cố gắng để làm lại cuộc đời, cố gắng trở thành người tốt trong xã hội, chỉ là em không thể mang lại điều tốt cho anh, không thể mang lại cho anh sự trong trắng, không thể… nhiều thứ lắm anh à !

Em biết ! sau khi đọc lá thư này anh sẽ buồn lắm, em biết anh sẽ không chấp nhận thế này đâu. Nhưng, em xin anh, em xin anh, hãy cho phép em ra đi, hãy cho phép một người khác, một người yêu anh hơn, trong trắng hơn, có thể mang lại cho anh nhiều thứ hơn ngồi ở vị trí đó. Em là người không xứng đáng.

Nếu anh hận em ! thì đừng bao giờ tha thứ cho em anh nhé, em sẽ chấp nhận điều đó, nếu sau này có ai có thể yêu thương em để em có thể gởi tấm thân dơ nhớp này, em sẽ kể về anh con em nghe, cháu em nghe, em sẽ dạy dỗ tất cả con cháu để được như anh, một người…….

Anh đừng tìm em nhé, em sẽ ở đâu đó trong cuộc đời này để quan sát anh, dõi theo anh, em sẽ ra đi, em sẽ ra đi khi anh có hạnh phúc mới, một hạnh phúc vẹn toàn…. Khi đó em sẽ mãi ra đi, mãi xa anh…

Anh hãy cho bé Thu một cơ hội, đó là người con gái tốt, yêu anh, và trong trắng….

Gửi anh những lời của người con gái từng là của anh, sau này không ở bên anh, nhưng em mãi là của anh… Em yêu anh nhiều hơn những gì em muốn nói.

Vĩnh biệt anh !

………………………………………………………………..

…………………………………………………………………

………………………………………………………………….

Nó vẫn đi làm, nhận xong công việc, nó thực hiện công việc bằng tất cả những khả năng của mình, cố gắng dùng công việc để không nghĩ tới điều đã xảy ra.

Điện thoại nó rung lên…

- Alo, em nghe đây anh

- Chú mày đang ở đâu ?

- Dạ ! em đang ở phòng SV

- Chú lên phòng anh, anh muốn nói chuyện…

Là anh P

Gõ cửa, bước vào phòng, anh P ngồi đó, nhìn nó, suy nghĩ gì đó….

- Chú và Nhung có chuyện gì ?

Nó giật thót mình, ngay cả ngày nó còn chưa mở miệng nói chuyện với ai ngoài lý do công việc.. sao anh P lại biết ???

- D..ạ…

- Chú cứ nói, hãy coi anh như người trong nhà..

- Nhung để lại cho em lá thư.. rồi ra đi bỏ em … rồi

Mắt nó đỏ hoe như muốn khóc sau câu nói này.

- Ừ ! Nhung đã nói với anh

- Nhung ? Nó nhảy dậy khỏi ghế, lao đến bàn anh P

- Ừ, sáng nay, rất sớm, Nhung đến nhà anh, bấm chuông cửa, xin gặp riêng anh. Nhung nói với anh, Nhung sẽ cố gắng làm lung để trả số tiền mà anh đã cho chú vay, em nó nói hãy đối xử tốt với chú mày….

- Nhung… Nó chẳng biết phải nói gì ?

Ngồi thịch xuống ghế, suy nghĩ ….. rồi nó đứng dậy

- Anh P về chuyện tiền bạc, em ko thay đổi chủ kiến, em sẽ vẫn trả đều cho anh theo thỏa thuận, còn chuyện của Nhung nếu có gặp, anh từ chối nhận giúp em. Anh giúp em nhé ?

- À.. ừ, chuyện này thì không có gì

- Vậy em xin phép

- Ừ

Anh P nhìn nó quay lưng ra khỏi phòng, lòng cũng chùng lại, đến là lạ, cái thằng sao nhiều sóng gió thế.

Ngày hôm sau ! nó gửi lên phòng Nhân sự một đơn xin… nó muốn ra làm việc tại chi nhánh ngoài Hà Nội.

Đơn xin của nó được duyệt và rất hoan nghênh, chi nhánh mới không có nhiều kỹ thuật viên lành nghề và thạo việc, nó ra đó cũng là cơ hội để training nhiều thứ cho các nhân viên tại chi nhánh.

Như đã định, nó lại bay ra Hà Nội sau khi gói gém tất cả đồ đạc, không từ biệt ai đặc biệt là Thu, em đang đi công tác nên không biết chuyện của nó….

Chi nhanh của nó nằm trên đường Kim Ngưu, gần khi chợ Mơ. Nó thuê một phòng trọ trong dãy nhà trọ cũng trên đường Kim Ngưu, cách chi nhánh 15 phút đi bộ. Hàng ngày nó thường uống CF tại một quán trên đường Thanh Nhàn, ngồi trong góc, cà phê đen, không đường….

Sự bỡ ngỡ dường như không có, chi nhánh từ ngày thành lập, một tay nó kiến thiết và chỉ đạo lắp đặt, các anh em nhân viên rất hồ hởi với nó. Tuy vậy, nó lại quay lại nếp sống cũ, vẫn bất cần đời…. chẳng nói chuyện với một ai ngoài lý do công việc, chẳng đi đâu với ai, không tham gia tụ tập, nhậu nhẹt, nó tự nhốt bản thân mình với những bản báo cáo, những chi tiết dự kiến….

Nó không mở lòng cho bất kỳ cô gái nào khác, nó ko quan tâm đến đàn bà….

Một ngày nào đó vào 2 tháng sau, một ngày, nó đang làm việc tại phòng SV của chi nhánh, Thu đến tìm nó…

Đi bộ cùng nhau về nhà trọ, vẫn im lặng, bước vào phòng, Thu chạy đến ôm nó, ôm từ phía sau, Thu khóc rất nhiều, nó đứng đó, vẫn vậy, lạnh lùng… Một lúc sau, Thu đã nín khóc, nó lấy tay gỡ 2 tay của Thu ra, đi vào phòng tắm….

Bước trở ra, thu ngồi đó, nhìn nó đầy đau khổ, Thu lại khóc, hai hàng nước mắt chảy dài…

- Chị Nhung, 2 tháng trước có điện cho em khi em đi công tác dưới Cần Thơ, chị dặn dò em rất nhiều… dặn dò mọi thứ… Em đã thu xếp công việc để trở về.. nhưng không kịp.

- Ừ, chỉ có thế… Nó không nói gì thêm nữa

- Anh… anh sao thế này ?

- Anh làm sao ? đây chẳng phải vẫn là anh sao ? em lạ lắm sao ? nếu nhận lầm người thì em về đi, anh chỉ muốn ngủ.

Thu há hốc miệng, nhìn nó, lại khóc….. Thu thương nó quá, vết thương của nó tưởng đã lên da non, thế nhưng lại bục ra rộng hơn lần trước…. Thu chẳng biết nên làm gì vào lúc này.

- E..m… nghỉ phép ra đây, em chưa thuê được nơi để ở… em chỉ ở được 4 ngày….

- Ừ ! vẫn câu trả lời đó

- Anh… đừng đối xử với em như thế được không ?

Nó bất dậy, ánh mắt đỏ ngầu… nói dứt khát

- Đi… đi… ra ngay

Thu sững sờ nhìn nó…

- Nhanh đi, đừng để tôi phải nói lại.

Thu chỉ khóc, ko nói được gì, lủi thủi ôm giỏ sách và giỏ đồ đi ra khỏi phòng nó… Nó đóng cửa lại rất mạnh, lăn ra giường… không thể ngủ được…

Không gian yên ắng, đã 2 tiếng trôi qua, nó vẫn nghe tiếng em khóc bên ngoài…

2h sáng, tiếng khóc đã không còn, nó nghĩ em đã đi khỏi.. chắc vậy.. rồi chợt không an tâm… nó đứng dậy, khẽ mở cửa….

Em ngồi trước cửa phòng nó, ôm giỏ đồ, giỏ xách ngồi đó dựa vào tường mà ngủ… chắc em đã quá mệt với chặng đường dài, lại khóc nữa ….

Tim nó chợt thắt lai, nhói lên… máu như không còn chảy qua tim nó nữa.

Cúi xuống, bế em lên, một cách nhẹ nhàng, vào trong phòng, đặt em xuống giường, em chỉ khẽ cựa quậy, nói mớ gì đó

- Anh… đừ.ng… đừng vậy mà….huuu, đừng bỏ rơi em anh nhé

Đôi mắt em lại chảy xuống hai hàng lệ, mặt đau thương…. Chợt nó cảm thấy miệng mình đắng….

Ngồi đó, vẫn không ngủ, lâu lâu nó lại nhìn em nằm trên giường… rồi lại nhìn trần nhà, nó chẳng biết nó đang suy nghĩ gì ?

Sáng nó chợt tỉnh giấc, vẫn ngồi đó, nhưng nó đã được phủ lên một tấm chăn, đùi phài của nó, đầu của em đang nằm đó, ngủ rất yên bình.

Cuốn chăn lại, nó lại bế em lên, đặt lên giường rồi nó đi vào nhà tắm. Khi quay ra, em đã tỉnh… em nhìn nó không nói gì, nó cũng vậy, chuẩn bị bộ đồ, nó mặc rồi chuẩn bị đi làm…

- Em cứ ở đây cho đến khi hết phép…

Nó chỉ nói thế rồi bước ra khỏi phòng, em không kịp trả lời nó

Nó đến chỗ làm, gọi điện cho văn phòng đại diện của VN Airline đặt cho em 1 vé thương nhân…

Buổi trưa, nó đi bộ về phòng trọ, định ghé sang chỗ Cô Tư vẫn bán cơm cho nó hàng ngày, nhưng lại thôi, đi về thẳng về phòng.

Nó nghe mùi thức ăn thơm ngát bay ra từ phòng nó, em đang làm thức ăn, là những món nó thích…

Nó vào phòng, cởi quần áo và tắm… nó trở ra, em đã ngồi đó, đợi nó như một người vợ ngoan…

- Anh… anh.. ăn cơm với em nhé, đừng để em…

- Ừ ! nó ngồi xuống, nhận bát cơm và ăn từ tốn

Em gắp cho nó nhiều thứ, nó cũng ko từ chối, chỉ không nói gì, vẫn cắm đầu ăn…

Đưa cho em phiếu đặt vé nó đã đặt

- Em về bằng VN Airline cho tốt, Jetstar dịch vụ không tốt cho lắm.

Em nhìn nó, ngạc nhiên rồi đưa tay nhận lấy chiếc vé. Em cảm thấy hạnh phúc..

- Sau này, nếu không có gì cần thiết, anh không muốn gặp em…

Em nhìn nó, lại khóc, hai hàng nước mắt lại rơi trên đùi. Nó đấy mâm cơm sang một bên, đưa tay lau nước mắt cho em. Điểm yếu của nó vẫn là vậy… sợ nước mắt và tiếng khóc của đàn bà.

- Quên anh đi ! anh không phải là người sẽ mang lại hạnh phúc cho em.

Dứt khoát với câu nói này, Nó phải nói…

- Không ! em không thể

- Em sẽ đau khổ đấy nếu cứ như thế với anh…

- Em biết, chị đã đi, anh sẽ rất buồn, nhưng em sẽ không bỏ anh lúc này, và sau này cũng thế….

Nó không nói nữa, đứng lên, lại mặc đồ và đi bộ lên chi nhánh…

Đang ngồi làm việc, nó nghe 2 người trực bàn tán…

- Mày có biết gì không?

- Gì mày ?

- Tao nghe nói con Thu là trưởng phòng kinh doanh phía Nam đó, nó ra đây du lịch, hôm qua tao có thấy nó đi vào công ty, đẹp ra phết mày ạ…

- Có đến thế không ? tao thấy gái Bắc đẹp hơn ngoài đấy nhiều

- Thôi đi bố ! đẹp mà bố có tán được không ? gái miền nam nó hiền, dễ tán nữa..

- Ha..a.. mày uống thuốc ngu à, gái trong ấy khó tán lắm bố ạ !

- Nhìn con Thu ấy, chịch được một cái đã phải biết mày nhẩy

- Thôi bố, ngủ rồi mơ đi

Nó khó chịu, đi ra không quên để lại

- Hai anh nên tập trung vào công việc, những chuyện như vừa rồi sẽ làm sao nhãng công việc…

- V..â..ng, cả hai thằng lắp bắp

Nó cũng không đuổi cùng giết tận

- Ừ ! tôi về trước, có việc gì thì điện cho tôi, số hotline có trên List diện thoại

- Vâng

Nó đi ra, nó nghe hai cái thở phào.

Trở về phòng, em ngồi đó, đang nhắn tin cho ai đó…

Nó thay đồ, tắm bước ra và nói với em

- Em thay đồ đi, anh đưa em đi đâu đó chơi, không lại bảo anh bạc đãi

- Vâng

Thu hớn hở chạy đi lục Vali, kiếm được chiếc đầm, rồi tung tăng đi vào nhà tắm. Nó nhìn em, chẳng nói…

Gọi taxi, nó đưa em đi uống CF ở một quán trên đường Lý Quốc Sư, nó thích không gian ở đây, êm đềm, nhẹ nhàng và đầy riêng tư.

Ngồi uống trà, nó chẳng nòi gì, chỉ nhìn ca vũ hát trên sân khấu…

Bỗng nó đứng dậy, đến nói nhỏ gì đó với MC, em nhìn nó chẳng hiểu… Nó lại quay về ngồi chỗ cũ, vẫn im lặng….

- Sau đây, một tiết mục khá đặc biệt trong đêm ngày hôm nay, anh H sẽ hát một bài hát tặng cho chị T, mời anh H bước lên sân khấu ạ !

Quán này độc tấu nhạc sống, không lời, em dịu….

Nó mượn cây ghi ta thùng của nhạc công, khoác dây qua vai, điều chỉnh micro đúng tầm miêng và bắt đầu intro…

Em ngồi đó, đầy ngạc nhiên, đầy thích thú…. Đây là lần đầu tiên em được tặng bài hát, cũng là lần đầu tiên em biết nó biết hát, biết đàn….

Em đang lung tung suy nghĩ, câu hát của nó lôi em về thực tại, sau đó lại đưa em phiêu bồng trong cung nhạc

Hạt bụi nào, hóa kiếp thân tôi

Để một mai tôi về làm cát bụi...

Ôi cát bụi phận này…….

……………………………

……………………………

Cho trăm năm vào chết một ngày….

Giọng của nó buồn, ca rất trầm, êm ắng, nó đã khóc khi ca đến đoạn cuối… Mọi người lên tặng hoa, nhét vào đó, đủ các tờ tiền nhiều mệnh giá.

Đặt lại các bó hoa trên sân khấu, nó bước xuống

Bước xuống trong tiếng reo hò, em đã khóc, nhìn nó, em lại khóc… góc ngồi riêng tư cho mỗi bàn khiến em không bị ai phát giác điều đó.

Trở về, em cũng trầm tư hơn, nó cũng vậy….

Nó chủ động lấy mùng mền ngủ bên dưới, để lại cho em chiếc giường. Em vệ sinh cá nhân xong, cũng tắt đèn và căn phòng lại chìm vào bóng tối.

Chẳng biết mấy giờ… một vòng tay, ôm qua eo nó… phòng vẫn tối…

Nó tỉnh giấc, em đang ôm nó, từ phía sau…. Đang tính ngồi dậy, em ôm nó mạnh hơn, em nói như khóc với nó…

- Anh đ..ừn..g bỏ. .r..ơ..i e..m., được khô…ng anh ? Em xin anh !

Nó lại thả mình xuống ! quay mặt lại với em, hôn lên trán em, nó khẽ thì thầm

- Anh không biết, anh không mang lại được điều gì cho người mình yêu đâu, em đừng ngốc thế. Ngoài kia, có biết bao nhiêu người, có thể họ sẽ yêu thương em hơn anh. Hãy quên anh đi

Nó định ngồi dậy, em lại ôm lấy nó, khóc nức nở…

- Em không cần… em không cần…. em chỉ muốn… được bên anh…

- Em…. Nó nghẹn lại

Em đưa tay lên cổ nó, kéo đầu nó xuống. Nó gỡ tay em ra

- Đừng, bây giờ anh không được… anh không thể…. Em đã hứa với anh mà.. đừng làm vậy lúc này với anh, anh… anh không biết mình sẽ thế nào cả…

Em càng ôm nó hơn, em nhất quyết phải kéo nó lại phía mình cho bằng được, em đè lên nó, đưa môi chạm môi nó, nó không cố khép miệng, cũng không hợp tác với em.

Bỗng miệng nó mặn đắng, nước mắt em rơi trên mặt nó, rơi xuống môi nó… Nó khựng lại, tích tắc nó ôm lấy em, ôm chặt đến nỗi em không còn hôn nó được nữa.. Nó đứng dậy, bế em lên giường, đặt em xuống

- Ngủ đi em ! hãy để chuyện này cho lần khác, hãy để anh đến với em bằng con tim, đừng để anh gượng ép với em, anh không đành lòng, đừng cãi anh nhé, ngủ đi

Em im lặng rồi

- Vâ…ng

Nó đi về chỗ của nó, lại ngồi đó…. Đôi lúc ra ngoài châm điếu thuốc… ngồi nhìn sao trời… chỉ là một màu đen tuyệt vọng, nó thẫn thờ…… bất cần.
 
Đoạn 24 : Tai nạn mới

Ngày ra phi trường, nó mượn xe, tận tay đưa em ra Nội Bài, nhìn em đi vào cổng ra máy bay, thẫn thờ ngồi ở cổng tầng 1.

Nó đứng dậy, nhắm mắt một lát rồi quay đầu trở ra, chỉ là mắt nó vẫn chưa mở, tay chân thì đã xong động tác xoay và bước được 1 bước…

- A…. oh my …. What the ….?
Trans : A.... lạy chúa..... cái quái... ?

Người phụ nữ đó dừng lại không nói nữa, nhìn nó….. một cú đụng đầu ngoạn mục, nó cảm tưởng trán nó đã nổi u lên rồi. Lập tức đứng dậy, đỡ người phụ nữ đang nằm kềnh lên vali đồ… nó ái ngại.

- Oh ! I am sorry ! I am thinking about a few things, so….
Trans : Ồ, xin lỗi, tôi đang suy nghĩ vài thứ, cho nên...

- I would like to help you !
Trans : Để tôi giúp cô

Rồi nó đỡ người con gái nước ngoài đứng dậy, lấy tay phủi vết dơ sau lưng, nói là vết dơ bởi vì cái đầm cô ta đang mặc là đầm trắng, nó không có ý gì, cũng không nghĩ gì, chỉ là phủi bụi, nguyên khoảng lưng cho đến mông đều thế…. Nó cứ say sưa xin lỗi và phủi dần xuống….

Cho đến khi tay nó cảm nhận được cặp mông đầy đặn kia, như sực tỉnh, nó run bắn người, đình chỉ động tác… lui ra xa, nhặt vali hành lý lên cho cô gái, nó cúi mặt nói thêm lần nữa…

- I am so sorry about last action. I am….
Trans : Tôi rất xin lỗi về hành động vửa rồi, tôi...

Cô gái cười phá lên, rồi nhìn nó…

- I feel you very interesting. Your English skills are very good. How long have you study ?
Trans : Tôi thấy anh rất thú vị. Kỹ năng tiếng anh của anh cũng khá đấy, anh học được bao lâu ?

Nó gãi đầu, rồi mỉm cười

- Some year….
Trans : chỉ vài năm ....

- Do you know, touching women butt is impolite actions. ?
Trans : Anh có biết, sờ mông một người phụ nữ là hành động bất lịch sự ?

- I…i know ! but sorry, Meanwhile, I am not thinking about it. Sorry
Trans : tôi biết, nhưng.. xin lỗi, lúc đó thực sự tôi không nghĩ gì cả, xin lỗi

Nó đỏ mặt, cúi gầm xuống

- Just this once !
Trans : Tha cho anh một lần

Cô gái lườm nó, nhìn vẻ mặt rất tươi tắn…

- I just travel to Ha Noi first time, can you guide me about it ?
Trans :Đây là lần đầu tôi du lịch đến Hà Nội, anh làm hướng dẫn viên cho tôi nhé ?

Nó thoáng lưỡng lự

- Yep ! I can, have you order Hotel ?
Trans : Vâng, cô đã đặt phòng ở đâu ?

- I . .. I am not !
Trans : Tôi.... tôi chưa !

Cô gái bẽn lẽn nhìn nó…

- What ? do you travel to foreign country and you don’t order Hotel ?
Trans : Gì cơ ? cô đi du lịch nước ngoài và không thèm đặt phòng trước ?

Cô gái bẽn lẽn nhìn nó, đỏ mặt gật đầu. Nó cười lớn một chút, như không làm khó cô gái thêm nữa, nó cầm lấy vali và nói

- Come with me !
Trans : Đi nào

Nó đi ra cổng, lúc này xe buýt của một hãng sân bay dừng trước cồng, nó đi lách ra trước, cô gái thì dừng lại nhường đường cho đoàn người ùa vào, lúc bước ra… không thấy nó đâu cả, cô gái nhìn quanh rồi tự dưng lại khóc… khóc ngon lành…

Nó cầm 2 lon Pepsi đi lại, thấy cô gái đứng khóc, nó nhanh chân tiến lại, vỗ vai từ sau lưng và hỏi.

- What’s going on ? are you crying ?
Trans : Chuyện gì vậy? cô đang khóc ?

Nó vồ vập hỏi, nó tưởng đã xảy ra chuyện gì…

- I … I …, cô gái lúng túng
Trans : tôi... tôi

- Oh ! I understand, just sure, I'm here
Trans : Ồ ! tôi hiểu rồi, yên tâm đi, tôi đây mà

Nó nói rồi nằm tay cô gái đi ra bãi xe. Cô gái cũng không có hành động nào ngăn cản hành động của nó.

Chạy chiếc xe tới chỗ cô gái, nó hỏi

- Can you go on this motorcycle ?
Trans : Cô đi xe mô tô được chứ ?

- But… Cô gái lưỡng lự
Trans : Nhưng

Ra là cô nàng đang mặc đầm.

- Oh ! if you don’t want, I will call a taxi for you ! ok ?
Trans : Ồ ! nếu không tiện, tôi sẽ gọi taxi cho cô, được không ?

- No… no, i…i… cô gái vẫn lưỡng lự
Trans : Không..không .. tôi...

Nó cười phá lên, nó nhìn cô gái, cô gái lại càng bẽn lẽn hơn….

- In Viet Nam , you can sitting on one side
Trans : Ở Việt Nam, cô có thể ngồi một bên mà

- One side ?
Trans : Một bên ?

- Ha..a. Yep ! nó lại cười lớn …
Trans : Ha..a vâng

Cô gái kiễng chân, ghé mông lên yên xe, túm lấy đám đầm bên dưới, chụm chân lại, ngồi rất buồn cười.

- You can lean my back ! if not you will fall on the road !
Trans : Dựa vào lưng tôi ! nếu không cô sẽ té đấy

Cô gái tựa vai phải vào lưng nó, hai tay chụm phía trước đùi. Nó bỗng cười phá lên

- And embrace my hip ! ha…ha…
Trans : và ôm eo tôi nữa ! ha..a..

Cô gái này làm cho nó cảm thấy trống trải đầu óc, thông thường con gái nước ngoài sẽ sành sõi hơn con gái ở Việt Nam đó là những gì nó đã biết

Cô gái nhảy xuống, nhìn nó hầm hầm, nó cũng dừng lại, không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cô nàng. Suy nghĩ gì đó, cô nàng lại leo lên xe, vòng tay qua eo nó, ôm chặt cứng, dựa sát mông và ngực phải vào lưng nó. Mềm nhưng nhọn hoắt, Nó rùng mình…. Bất ngờ nữa.

Bắt đầu đề máy và chạy xe về Hà Nội, trên đường nó và cô gái nói rất nhiều chuyện, bắt đầu từ việc hỏi tên nhau, tên cô nàng là Elizabeth Smith

Những ngày sau đó, nó nghiễm nhiên trở thành hướng dẫn viên du lịch của cô gái nước ngoài này, nó thuê cho em một phòng tại nhà nghỉ trên đường Kim Ngưu.

Nó đưa em đi thăm lăng bác, kể cho em nghe về bác Hồ, em cũng đã đọc qua sách vở…

Thấm thoát mà hơn một tháng trôi qua, 1 tuần nữa em phải trở về nước. Ngày cuối cùng, hôm sau em phải ra sân bay để về nước, em nói với nó nhiều điều, hí hửng về Việt Nam, chụp nhiều kiểu ảnh với nó…
2h sáng, em đi bộ sang phòng nó, gọi cửa

- Hey ! are you there ?
Trans : Anh có đó không ?

Nó tỉnh giấc, lui cui mò dậy

- Yeah ! I am here, wait a moment
Trans : Có, anh đây, đợi anh chút

Nó vội đi tìm đồ để mặc, thường ở phòng nó ngủ chỉ với mỗi cái quần con.

Mở cửa, em bước vào, ngồi lên giường của nó, rồi nói chuyện. Em cảm thấy náo nức cho ngày mai, buồn vì sắp xa nó, em nói em sẽ nhớ nó rất nhiều…

Nó ngồi dưới nền, nói chuyện với em, 4h sáng, em mệt rồi lăn ra giường ngủ.

Sáng sau khi tắm xong, nó gọi em dậy để chuẩn bị ăn sáng và quay lại trả phòng nghỉ cho em. Em nằm đó, hình như đang mơ gì đó.. nói ú ớ mấy câu nó không nghe được rõ, nó đi đến, lay vai em.

Bỗng nhiên em choàng dậy, ôm lấy cổ nó, ghì nó xuống, nó mất đà ngã cùng em ra giường, nhanh chóng nó lại ngồi dậy nhìn em, em cũng nhìn nó

- I w…a..nt….
Trans : Em... muốn

- No, I can’t… nó chỉ trả lời như thế…
Trans : Đừng, anh không thể...

Rồi đứng dậy, nói em tắm rửa và chở em đi ăn một tại một quán Phở nổi tiếng trên đường Lý Thường Kiệt.

Đưa em ra sân bay, đứng ở cửa vào, em nhìn nó, nó cũng vậy, không nói.

Em bỗng nhiên khóc, không lớn, chỉ chảy nước mắt, lại ôm nó

- I will miss you !, do not know when we can meet again.
Trans : Em sẽ nhớ anh nhiều ! không biết khi nào chúng ta mới được gặp lại

Nó không nói gì, chỉ để đặt hờ tay lên lưng em, vỗ nhẹ.

Em kéo đầu nó xuống, hôn nó giữa mọi người, thật nồng cháy, cách hôn của em cũng điệu nghệ, điệu nghệ cực kỳ.

Nó tách em ra khi có thông báo vào cổng kiểm tra, nhìn em đi vào, lòng nó lại trĩu nặng….
 
Đoạn 25 : Mất trí nhớ

Trở về, lại quay về công việc, lại quay về với tính cách cũ, nó hăng say làm việc. Nhung có gọi điện hỏi han vài lần.

Công việc cứ thế trôi qua, mọi thứ ở Hà Nội thật êm đềm. Mùa lạnh lại ùa về Thủ đô, mọi người đều thay nhau mua sắm quần áo để ủ ấm cơ thể. Trời đất thật ảm đạm.

Chiều nay, nó đi bộ từ công ty về chỗ trọ, đến Thanh Nhàn, nơi cây cầu giao qua sông để quay đầu, một cô bé, nó nghĩ là vậy, đi chiếc xe máy mới cứng, cáu cạnh, đang chạy ngược chiều đường để qua cây cầu kia.

Chẳng biết là do cái gì, mà thực sự đến giờ nó cũng chẳng biết vì sao ? vừa qua khỏi ngã tư, nó thấy cô bé lao xe bên phải đường (đi ngược chiều) chạy rất nhanh để tránh cơn mưa.

Một chiếc xe khách đi thẳng từ Lạc Trung đâm qua bên này, bác tài xế chạy nhanh lắm, trời mưa.. vắng….

Lúc cô bé tiếp giáp nhã tư, là lúc chiếc xe khách trờ tới, cô bé chạy nhanh, không cua gấp để né được, tình huống xảy ra nhanh, nghe diễn tả thì chậm chạp lắm.

Nó dự cảm có gì đó không tốt, hét lo lên,

- Cẩn thận !

Quẳng cây dù, nó chạy về phía cô bé đang lao xe ra, cô bé đang đứng giữa tầm xe khách, chiếc xe khách thắng gấp, bánh đã dừng nhưng vẫn trượt trên mặt tôn của cầu, lao vút đến cô bé.

Nó chạy đến, nắm lấy eo của cô bé, giật thật mạnh, hạ chân sau, quăng cô bé ra sau, lưng nó đang hướng về chiếc xe đang lao tới.

Nó thấy mình bay ra một đoạn.. bóng tối.

Người ta tìm không ra điện thoại của nó, nó không có, hay ai đã lấy.. chẳng biết, người ta lấy ví nó… lục lọi cũng không thấy có….

Một người đàn ông, cầm ví nó, rút tấm hình Nhung từ ví nó ra, lật mặt sau, chữ ký của em và số điện thoại…

2 tháng sau… nó tỉnh dậy, mơ hồ lắm… nó chẳng biết gì cả… sao nó ở đây ? đây là đâu ? sao mọi người lại nhìn nó…? …… nó là ai ?

Ngoài cửa, người nào đó, cảm giác thân thuộc lắm mà nó không nhớ nổi…. suốt thời gian ở bênh viện, có đến hai người, cứ thay phiên chăm sóc nó, đôi lúc là cả hai.

Có ông trung niên, và một bà nữa, theo hai cô gái kia nói, đó là cha mẹ nó… sao nó không nhớ ? nó không nhớ gì cả, nhìn họ và hai cô gái kia, xa lạ lắm.

- Tôi muốn đi ra ngoài, cô… cô.. có thể đỡ tôi dậy giúp, nó nói với Nhung

PS @ALL: Tính nhắn nhủ đầu truyện nhưng thế sẽ làm lãng, xin được gọi 2 em bằng tên, nhưng thời điểm đó thì không biết 2 em là ai đâu nhé

Cô ta chạy lại, khoác cánh tay nó qua vai. Rồi đỡ nó xuống dưới khuôn viên bệnh viện…

Ngồi trên hàng ghế đá, nhìn người ta chạy ra chạy vô, người khám bệnh, xe cứu thương, tự nhiên nó cảm thấy lợm người.

Bác sĩ chẩn đoán, nó có máu bầm tụ trong não, chèn ép một số dây thần kinh nên gây ra việc mất trí nhớ, ông nhắc nhở thêm, có thể trước đó nó đã có tai nạn gì đó, sọ não vẫn còn vết nứt, nên lần này bị nghiêm trọng như vậy.

Ông ta nói cách tốt nhất là nên để nó tự tan. Nếu 6 tháng sau không có thay đổi người ta sẽ mổ để lấy máu tụ đó ra. Việc mổ phải để mô sọ cấu thành lại mới thực hiện được

Bác sĩ khuyên nên để nó sống ở những nơi nó đã sống, với người nó đã gặp như thế sẽ dễ dàng hơn để phục hồi trí nhớ.

Trong lúc nó ở bệnh viện, còn có một người đàn ông khác, dẫn theo một cô bé… đến thăm nó… nó cũng chẳng biết là ai.

Chi phí viện phí được người đàn ông đó thanh toán….

Sau khi xuất viện, nó cũng chẳng biết mình là ai…. Nó được ông bà kia, 2 người con gái đó đưa trở về Sài Gòn.

Nó ở lại trong căn nhà trọ của cô gái tên Nhung, co gái tên Thu cũng đến chơi với nó hàng ngày.

Hàng ngày, ngoài việc đi ra, đi vào thì nó chẳng nghĩ được nó phải làm gì?

- Anh H vào ăn cơm nè ! Nhung gọi nó

- Tôi xin lỗi ! nó nói

Nhung ngạc nhiên ?

- Sao anh lại xin lỗi em ?

- Tôi… tôi chẳng nhớ được cô là ai… thật ngại quá, cứ ở thế này tôi thấy không ổn…, tôi có thể ở chỗ khác được ko ?

Nó cứ như đứa trẻ đang hỏi người lớn việc gì đó.

- Anh không muốn ở chung với em sao ? Nhung đỏ mắt

- Không phải, chỉ là tôi thấy ngại, nam nữ mà, sống chung thế này…

- Anh ngốc ạ, anh còn hơn là người chồng của em nữa. Anh không cần ngại gì cả khi ở với em, nhé ?

- Vâng nếu cô nói thế.

Rồi cứ thế, nó đã ở phòng trọ của Nhung được 3 tháng, mọi chuyện vẫn chẳng có gì, nó ngủ dưới nền, Nhung đã mua cho nó đầy đủ. Nhiều đêm em xuống nằm chung với nó, nó đẩy em ra, nhất quyết không chịu….

Một đêm của tháng thứ tư, nó như mơ thấy gì đó, trong mơ nó ú ớ… nói vô nghĩa… khóc….
Nhung ngồi nhìn nó, hàng lệ của Nhung đã chảy, khi thấy vẻ mặt đau khổ của nó. Em ôm lưng nó, khóc thật nhiều.

Nó mở mắt, nó biết ai đang ôm nó, 3 tháng qua đã không biết bao nhiêu lần nó xua đuổi cái người con gái kia, cứ muốn xáp lại nó, yêu thương nó…. Nó sợ, nó sợ nó sẽ làm gì đó có lỗi, nó còn ko biết mình là ai ?

Cầm lấy tay em, nó gỡ ra và định đứng dậy làm như mọi lần, em ôm chặt lấy nó, không cho nó gỡ tay ra… nó cũng dừng lại. Em nhổm lên, lăn ra trước mặt nó, vẫn ôm nó, nhìn nó…. Rồi em nhắm mắt lại, hếch cằm lên.

Tuy là tình trạng này, nhưng bản năng của đàn ông, khi người phụ nữ như thế, tự động nó hiểu em muốn gì ???

Nó chủ động, đưa môi tới, chạm lấy môi em, như có luồng điện, nó cảm giác quen quá… nó đưa lưỡi vào miệng em. Tay nó cũng hoạt động bên dưới, khu đồi núi, khu rừng rậm.. em cũng hưởng ứng

- Ư… ư…. Em … yêu anh

Nó không điệu nghệ như mọi lần, chỉ hôn môi rồi thôi, em chủ động tuột xuống dưới, nắm lấy thằng nhỏ, miệng em lại hoạt động, tay nó vẫn sờ bóp khu đồi núi, như đứa trẻ con mới thấy lần đầu vậy.

Nó nằm dưới, em ngồi lên trên, hạ từ từ xuống, em nhún nhảy trên người nó. Nó cảm thấy tức tức.. có cảm giác gi đó ùa đến… nó nhịp từ dưới lên, thật nhanh, nhanh hết sức, rồi gồng mình bắn ra thứ tinh túy của nó… đầu óc nó mụ đi, đau khủng khiếp….

Nó tỉnh dậy, nhìn thấy em, em đang nấu cơm cho nó…, nó ngồi đó, mặt trầm xuống…. chỉ nhìn em mà thôi.

Từ lúc quan hệ đó, nó không nói chuyện với em như mọi ngày nữa, cũng không hỏi này hỏi kia em nữa…

Em cam chịu, cứ thế…. Còn 1 tuần nữa bắt đầu vào ca mổ, em gọi cho Thu. Em thuê cho nó căn phòng khác ở Tân Phú, em chuyển đồ đạc của nó qua đó, em trả phòng. Xong đâu đó, em gọi Thu đến.

Ngồi với nhau, em dặn dò

- Thu, chị đã nói với em rồi đấy. Bây giờ vết thương đã đỡ, chị cũng cố gắng giúp ảnh nhưng ko được. Mai chị chuyển đi chỗ khác để sau này ảnh khỏi mất công tìm chị. Hôm nay, ảnh sẽ ở đây, về sau em cố gắng chăm sóc cho ảnh. Thật tốt, được không em ?

Thu nhìn nó rồi nhìn Nhung

- E…mm không được đâu chị ơi, Thu khóc

- Với ảnh… chị là tất cả, em xin chị, đừng đối xử với ảnh như vậy nữa… ảnh đã rất đau khổ khi ở Hà Nội. Ảnh như thế này… cũng vì thế…. Huuu

Thu nói tiếp

- Em biết, em yêu ảnh thật nhiều, nhưng em không thế chỗ của chị được, hình bóng của chị quá lớn… chị à, hãy để em ra đi, chị hãy ở lại với ảnh, em không đành lòng nhìn ảnh thế này nữa

Thu khóc to hơn

Nhung cũng khóc….. cả hai người ngồi nói chuyện, khóc với nhau, chẳng ai để ý trong căn phòng đó, có 1 người nữa cũng đã khóc…

Nhung đứng dậy, nhìn Thu rồi nói

- Thôi chị không đôi co với em nữa, chị đi đây, việc của em, em cố gắng sắp xếp.

Nhung quay lưng, xách túi hành lý móc lên ai, bước ra cửa. Chưa ra khỏi cửa, bỗng nó đứng dậy. Nhìn thẳng vào Nhung rồi hét lên

- Cô cứ thế này mãi sao ? cô muốn bỏ tôi sao ? Được ! cô đi đi, ngày này năm sau hãy về nhà tôi, thắp cho tôi nén nhang. Tôi đã mệt mỏi rồi, tôi không chịu đựng được nữa, sao lần này ông trời không cho tôi chết luôn… sống mà để làm gì ?

Cả hai người con gái, người phía trước, người phía sau, ôm lấy nó, khóc…. Nó gục xuống, ko nói gì cả… đứng lên, nó bước ra khỏi cửa. Nhung chạy theo nó, ôm lấy nó.

- E…m…

Nó lạnh lùng

- Cô đi đi, cô đi như cô đã làm ấy, trái tim tôi giờ chỉ còn là miếng thịt, nó ko có máu chảy vào từ lâu rồi. Tôi đã sống đủ lâu, đã nếm đủ đắng cay rồi, giờ chỉ cần thấy cô không sao, tôi đã an tâm rồi.

Nó bước đi, Nhung đứng như trời trồng… Nhung trở thành pho tượng…

Nó đứng trên cầu Sài Gòn, xuống bến xe buýt từ dưới chân cầu, nó đi bộ lên giữa cầu. Nhìn xuống mọi thứ thật tối tăm, dòng sông oằn mình chảy, những dòng chảy tối tăm. Em đã muốn bỏ nó mà đi một lần nữa… em đã không cần nó nữa…

Noki “chuông” của nó rung lên.

- Anh… h…uuu.. anh .. ở.. đâu ? đừng làm em sợ ?

Nhung nói và khóc qua điện thoại.

- Quên tôi đi, đêm nay tôi sẽ là cát bụi, trở về làm cát bụi… kiếp này tôi đã trả xong nợ cho cô, mong là cô trân trọng những gì mình có…, nếu có thể sau này hãy qua chơi với cha mẹ tôi, hãy nói với họ, tôi là tội đồ, là đứa con bất hiếu, kiếp sau tôi sẽ là trâu ngựa để trả lại cho họ.

Nó nói tiếp, bên kia chỉ là tiếng khóc

- Cô hãy sống cho tốt, tôi hy vọng không có tôi cô sẽ không còn bận tâm gì nữa, hãy sống cuộc sống của mình, cô đã mạnh mẽ hơn rồi… vĩnh biệt

Nó định cúp điện thoại, Nhung gào lên trong điện thoại

- Anh… anh ơi ! em biết lỗi … rồi. Em biết lỗi rồi… không có anh, em sống làm sao đây ? huuu. Đừng bỏ em…. anh ơi !

Nó cúp điện thoại, rồi đứng đó…

Điện thoại lại reo lên, nó lưỡng lự… rồi lại bắt máy..

- Anh ơi… Huuu… Th, khóc thét lên qua điện thoại…

Thu lại nói tiếp.

- Chị Nhung, chị Nhung cắt tay rồi… chị ấy tự tử rồi… anh ơi. …huuu

Nó tắt điện thoại, chạy như điên xuống chân cầu, nó thấy ông xe ôm… nó thở ko ra hơi….

Ngồi cạnh Nhung ở chợ Rẫy, cầm cánh tay em, nó hối hận quá… hối hận…., cầm cánh tay băng bó chằng chịt, nó chảy dài hai hàng nước mắt…

Em mở mắt, nhìn nó…. Nó nhìn em …

- Chúng ta đổi chỗ rồi….nó mỉm cười với em….
 
Đoạn 26 : Một Long Hai Phụng (Cao Trào)

Em ra viện, với những vết thương còn chưa lên da non, sau khi truyền máu sức khỏe em đã tốt hơn.

Em lại về ở chung với nó, em chưa nói với nó câu nào, kể từ hôm đó…

Để em nằm lên giường, nó sốt sắng đi giặt khăn, đưa cho em lau mặt. Em nhìn nó, nước mắt lại rơi…

Hàng ngày, mỗi buổi sáng, đều chính tay nó, thay băng, vệ sinh vết thương và quấn băng lại cho em. Mỗi lần như thế, em chỉ khóc… em chỉ nhìn nó, em vẫn chưa nói với nó gì cả…

Như mọi ngày, nó lại vệ sinh vết thương cho em, nó nhẹ nhàng hết mức có thể để em không bị đau. Em nhìn nó lại tiếp tục khóc… Nó giật mình khi em bỗng nhiên nói chuyện với nó.

- E..m…

Em lại khóc.

- Em .. xin lỗi anh !

Nó ôm em vào lòng..

- Không cần nữa ! em đừng nói gì cả.. cứ ở bên anh là được.

Em lại khóc càng to hơn

- Em đã làm khổ anh nhiều quá

Nó lấy tay đưa lên má em, vuốt những giọt nước mắt

- Ừ! Em đã làm khổ anh nhiều

Dừng lại một chút, nó lại nói

- Sau này, em còn muốn xa anh không ?

- E..m !

- Sao nào ?

- Em cảm thấy, làm như vậy, anh thiệt thòi nhiều quá.. em.. em không mang đến được điều gì cho anh cả…

- Em ngốc quá, tâm hồn và thứ điều khiển cơ thể, sao em cứ mang chuyện đó ra để nói với anh, em trong mắt anh đâu có dơ bẩn gì ? em còn tinh khiết hơn nhiều người, thậm chí tinh khiết nhất. Nếu lúc đó, anh giành giật lấy em chỉ để giữ cái không đáng giá đó, rồi mẹ em mất đi, em mang tội bất hiếu… anh thế nào để giữ được em ?. Nếu có trách, chỉ trách anh vô dụng, không thể làm gì lúc đó mà thôi. Em cao quý còn không hết sao lại đổ tội lỗi lên đầu em ?

Dừng lại nó lại nói

- Lần trước, em làm cho anh rất buồn, anh tỏ hết tấm lòng mình với em, vậy mà em vẫn vậy, em từ chối tấm lòng của anh, anh còn tưởng em có người khác không còn muốn ở bên anh nữa…..

- Không ! không… cả đời này, em sẽ không có ai khác… em yêu anh !

- Em phải hứa với anh, từ nay, đừng làm vậy với anh nữa… được không ?

- Vâng !

- Không tin, lần trước em cũng vậy mà đi, không tin, khôn gtin …. Nó lắc đầu

- Không, lần này là thật, lần này là thật, xa nhau rồi em mới biết, không có anh, em không còn là em nữa.

- Ừ ! anh tin em lần nữa vậy

- Thôi anh đói rồi đây, em làm gì cho anh ăn nhé, làm bữa ăn như hôm em ra đi ấy, rất ngon, ăn xong rồi em đi nữa không ?

- Đánh chết anh… còn chọc em.

Bỗng em dừng đánh nó, em ngồi im và nói với nó

- Em có chuyện muốn nói với anh

- Ừ ! anh nghe

- Nhưng….

- Sao ?

- Anh đợi một chút

Em chạy ra ngoài, sau đó đi vào

- Anh chờ chút nhé !

Nó chẳng hiểu ra làm sao cả.

Nửa tiếng sau, Thu cũng đến, vali, đồ đạc lỉnh kỉnh… Nhìn cả 2 đang bưng đồ đạc vào phòng, nó chẳng hiểu thế nào cả.

- Anh còn đứng đó, cái đồ vô vụng anh.aa…a cái vali nặng quá

Nhung hét lên với nó, sực tỉnh nó chạy ra, khiêng cái vali vào phòng, rồi nó nhìn cả hai, chẳng hiểu.
Nhung ngồi xuống, rót nước cho cả ba rồi nói

- Em và Thu đã nói chuyện với nhau lúc ở Bệnh Viện

- Ừ ! nó lắng nghe

- Từ nay Thu sẽ ở đây, e..m.. và Thu sẽ đều là Vợ của anh, tuy nhiên, trên giấy tờ sau này, Thu sẽ là vợ chính thức của anh….

Nhung nói xong, mím môi ngồi đó.

Nó bát ngờ, rồi quay sang hỏi Thu

- E..m thì sao ? em sẽ chấp nhận như vậy ?

Thu bẽn lẽn

- Vâ..ng

Nó tát cả hai người, mỗi người một cái tát, nó tức giận cực độ. Sau đó nó nói với từng người, bắt đầu từ Thu

- Thu, em có biết làm như thế là em ngu ngốc không ? em lấy cái cơ sở nào để đến cùng anh đây ? Nhung có thể nhường nhịn em vì hoàn cảnh của cô ấy, nhưng nếu anh chấp nhận như thế, anh coi Nhung là gì ? coi em là gì ?

Dừng lại rồi nó lại nói

- Cuộc sống của em vẫn còn toàn vẹn lắm, em yêu anh có thể chỉ do sự thương hại anh, hoàn cảnh của anh, có thể như vậy, anh chưa bao giờ tỏ thái độ chấp nhận em, thậm chí còn ngược lại, hắt hủi em. Em đến với một người như thế, em có hạnh phúc sao ?

Nó lại nói

- Em và Nhung đã nghĩ kỹ càng chưa ?, nếu em làm vợ chính thức của anh trên giấy tờ, vậy con của Nhung và anh sẽ đặt họ theo ai ? lấy họ mẹ, để đi học người ta hắt hủi là con hoang sao ?, sau này lỡ anh có thành tài, có gia sản, đến lúc nhắm mắt con cái sẽ thế nào ? hai em sẽ thế nào ? giành giật nhau à ?, hai em tính tới đó chưa ?

Lại tiếp

- Anh không mong mình hai tay hai vành khuyên, anh đã nói với em lần trước, nếu anh không thể giải tỏa được mình thì anh sẽ không đến với em.. không được.. em hiểu anh không ?

Quay sang Nhung, nó lại nói

- Còn em, anh đã xem em là vợ anh từ lâu, nếu có kết hôn kể cả hình thức hay thủ tục anh vẫn sẽ chọn em, anh nói rồi, 8 năm trước anh đã chọn và mãi vẫn thế. Anh biết câu nói này sẽ tổn thương đến Nhung, nhưng anh phải nói

Nó nói tiếp

- Em đứng ở cương vị của mình, em có bao giờ nghĩ cho Thu chưa ? nếu sau này anh hoặc cô ấy hối hận thì phải thế nào ?, sự trong trắng đối với em rất quan trọng, lúc đó ai sẽ đến với cô ấy đây ?
Nó im lặng rồi nói

- Giờ phút này, anh sẽ nói rõ với cả em và Thu, anh đã lựa chọn và anh không thay đổi, nếu anh thay đổi được ở giờ phút này, vài năm sau, hay sau này anh sẽ thay đổi vì một ai đó, quan trọng hơn anh không làm điều đó với Thu được, với Thu anh có cả lòng tôn trọng với tình yêu cô ấy dành cho anh, nhưng để có tình yêu nồng thắm thì anh chưa làm được.

- Nếu lời nói này tổn thương đến Thu, vậy em yên tâm, anh sẽ ko chọn cả hai, bất kể ai trong hai em… anh sẽ ra đi…

Thu khóc nấc lên trước những câu nói của nó. Nhung cũng thế, hai người ôm lấy nhau, khóc nấc lên…
Nó đứng dậy đi ra cửa, quay đầu lại nó nói

- Đêm nay hai em cứ suy nghĩ với nhau, anh ra ngoài một chút rồi sẽ về, không cần lo lắng cho anh.

Nó bâng quơ đi ra, đi bộ hồi lâu, nó đứng trước cổng trường Cao Đẳng CNTT trên đường Trịnh Đình Thảo, ngồi ở quán CF sinh viên, bỗng nó nhớ thời gian đầu tiên nó và Nhung cùng là sinh viên… thời gian ấy vui vẻ biết mấy, nó không phải suy nghĩ nhiều như hôm nay.

Lại đi bộ trở về phòng, nó mở cửa bước vào, trước mắt nó là hai thiên thần, đang ôm lấy nhau ngủ trên giường, chắc khóc mệt rồi… cũng khuya rồi…

Nó lui cui, lấy đồ đạc xuống góc phòng, trải cái chiếu, nó nằm xuống đầy suy tư….

Nửa đêm, nó đang say ngủ, bỗng phát hiện cậu nhỏ bị ai đó lôi ra.. nó phân vân đang định vùng dậy… thì mới phát hiện, nó đã bị khóa Akadoc, thế khóa của Thái Cực, nếu đã nằm vào thế bị động của thế khóa này thì khó có thể vùng dậy, cho dù có học quyền pháp Chính Tông đi chăng nữa.

Bất lực nó nói

- Nhung, em muốn làm gì đây ?

- Anh ăn hiếp hai tụi em, đêm nay em và Thu sẽ làm cho anh khô cạn mà chết… hiii

Chưa kịp nói thêm, thằng nhỏ bị nắm lấy, đưa vào nơi nào đó ấm lắm, khẽ bị cọ đau, đó là miệng, miệng của Thu.

- A…a.. Thu em…em… không được vậy đâu…a..a

Sau mỗi câu nói của nó, Thu lại càng tăng nhanh tốc độ. Nó cứng đờ cả người, cơ thể và thằng nhỏ, cả cảm giác cũng phản bội nó, dào dạt đến, dâng trào, lại như lần trước, Thu nuốt gọn không để lại manh giáp nào

Nhung nằm dưới, thò tay điểm lên huyệt Trung Phủ, Bễ Quan, thò tay xuống dưới hai hòn bi của nó, điểm lên Huyệt Hội Âm, huyệt Hội Âm là huyệt kích thích tiềm năng tình dục. Các huyệt khác là để làm giảm lực tay và chân của nó.

Nó như đờ đi cảm giác ào ạt về còn hơn lúc nãy, Nhung thả lỏng nó ra không còn khóa nữa, tay chân nó gần như vô lực nằm đó, lại là Nhung, tiến đến khu chữ V dùng tay lay động anh lính ra trận, lại một đợt kích thích bằng miệng nữa.

Nó nằm đó chịu trận…

- Ư… ư.. anh chết mất, tha cho anh … a…a… Ưm

Thu lúc này leo lên lấp đầy miệng nó bằng khu rừng rậm, Thu quỳ trên mặt nó, hướng khu rừng rậm đến miệng nó…. Bản năng thúc đẩy, nó không còn tự chủ được từ khi Hội Âm bị điểm nữa, nâng đầu lên nó đưa lưỡi rà lên hạt đậu thần rồi chui vào hang.

Lúc này cả phòng toàn tiếng rên rỉ đầy nhục dục…, Nhung đã ngồi lên hông nó, để thằng lính đáng chết kia chui vào hang và lại chui ra theo nhịp nâng của em.

Nhung vặn vẹo như muốn giết chết nó bằng cảm giác đó, nàng nâng lên xuống liên tục, hơi thở mệt nhọc hơn

- Hộc… hộc… cho chết anh…. Chết anh….

Rồi Nhung tăng cao nhịp độ, cong người lại

- Á..á…..a… em…. Em…. Em ra…….a……

Nó hết chịu nổi, cảm giác tràn về ghê quá, tay chân nó vô lực, nó oằn mình lên, phóng thêm một đợt các chất tinh túy nữa.

- a..a…. ôi ! chết mất….

Lúc này theo tiếng rên của nó, Thu cũng ra…

- Ư ..ư… chết em, rồi ..e…m….. a…….

Một đợt chất tinh túy kia tràn vào miệng nó, nó cố đớp hơi, Thu càng đè mạnh hơn khu rừng xuống mặt nó, nó không thở được… nước tràn vào họng… nó phải nuốt hết, nuốt nhanh như sắp chết đuối vậy.

Thu ngã ngang ra, thở… nó đớp hơi như người sắp chết

- Hộc…. hộc….a….a.. hai em tính giết người sao ? chết người… chết người rồi….

Phía dưới Nhung đã rời ra khỏi thân hình nó, cả ba nằm trên sàn, cùng thở….

Thu đi vào nhà tắm, giặt chiếc khăn, quay lại cầm anh lính của nó, lau chùi…

Sự mát lạnh của nước làm nó như muốn chết đi sống lại, anh lính lại có phần muốn cầm súng sau hai lần hy sinh.

Nhung nằm nhích lên, đưa miệng vào tai nó

- Anh thế nào ? đêm nay anh phải hủy đi trinh trắng của Thu, đừng để Thu chủ động làm việc đó
Nhung lại cười gian.

- Hội Âm của anh đã được điểm, nếu anh còn không chịu, em sẽ điểm Huyền Âm của anh, coi như Thu chịu khuất tất vậy.

Thu ngồi đó, vẫn lau chùi cho thằng nhỏ của nó, chẳng nói gì….

- Thu ! nó gọi em

- Dạ, Thu trả lời

- Em chấp nhận vậy sao ? sau này em không hối hận chứ ?

- Em không hối hận, em và chị sẽ không hối hận.

- Uhm ! vậy được, Nhung em giải huyệt cho anh, anh muốn tự mình…..

Như cảm thấy ngại, nó im lặng trong đoạn sau.

Các huyệt chân tay nó được giải, ngồi dậy, nó nhanh chóng điểm ngược lại các huyệt của cả hai nàng, hai nàng lại quay về trạng thái của nó lúc nãy, nằm đó vô lực

Nhung oán trách

- Anh tiểu nhân ! anh không giữ lời…

Thu thì lần đầu tiên bị cảm giác này, mắt đỏ lên, chực chờ như muốn khóc, nhưng bóng tối che đi điều đó, chỉ là giọng nói thể hiện…

- Anh ! anh lại từ.. chối em sao ? không có anh em cũng không muốn sống nữa…

Nó buồn cười quá, chưa gì hai nàng đã nghĩ nhiều thế… nó để hai nàng nằm đó, lấy ít muối, pha ly nước chanh muối. Nó đỡ hai nàng dậy đưa cho hai nàng, mỗi người vài ngụm, nó nói

- Hai em đã ra rồi, anh cũng vậy, phải uống chút chanh muối, nếu không ngày mai sẽ có ba cái xác chết vì kiệt quệ trong phòng này…. Xem cái không gian này có chừng hơi dâm đãng nhỉ ?

Nó tự hỏi một mình như vậy rồi đứng dậy cất ly nước chanh. Hai cô nàng đỏ ửng mặt sau câu hỏi của nó… chẳng ai trả lời…

Nó quay lại, giải huyệt cho Nhung rồi nói

- Em đi rửa đi, chảy ra sẽ dơ lắm…

Nó quay qua Thu, nói nhỏ vào tai em…

- Kích thích chút xíu nhé, em sẽ thấy tuyệt vời hơn.

Vòng tay xuống hội âm, điểm nhẹ, Thu oằn mình lên, cái cảm giác này của Thu nó đã biết. Cúi xuống lại tiếp tục tấn công rừng rậm, Thu đã bị cảm giác tấn công, đụng tới đâu, oằn mình tới đó.

Nó đứng dậy, đi đến toilet, ra sau cánh cửa, nắm lấy tay Nhung nói nhỏ vào tai

- Em đã chấp nhận thì không được tự ti, giữa hai em anh đều yêu như nhau, xem trọng như nhau kể từ bây giờ. Ra ngoài nào…

Nó kéo tay Nhung ra ngoài, Nhung mỉm cười với câu nói của nó…

Thu đang nằm đó, oằn oại, chờ đợi… nó cúi xuống, tiến vào khu chữ V, để anh lính đúng cửa hang động. hạ mình để miệng ngay tai em và hỏi.

- Bây giờ, em hối hận vẫn còn kịp, em thấy sao ?

- Ư… yêu.. em … yêu em… đi anh… em không.. hối hận…. ư ư….

Sau câu nói đó, em hơi nâng mông lên, nó lựa đúng thời điểm nhắp nhẹ để anh lính không đi trượt… lần thứ 3 nên nó rất bình tĩnh, không còn nhạy cảm nữa.

Lấy sức, cắm xuống thật mạnh rồi giữ nguyên

- A…. Ư….em… e…m. đau !

Nó kê má cạnh mặt em, giọt nước mắt chảy đụng má nó, nó cùng em, nằm im và thở….

Nó bắt đầu nhấp nhẹ, Thu có vẻ còn đau, nó làm thật nhẹ nhàng…

- Ư…ư…hư… em… em.. yêu.. anh….

- Từ nay em là của anh nhé ! cả hai em

Nó rỉ rả vào tai Thu như vậy. Sau một hồi nhịp, nó cỏ vẻ mỏi lưng…

Nhung tiến đến, có vẻ như Nhung cũng bị kích thích khi thấy cảnh này, Nhung xô nó ngã xuống, ôm theo Thu nâng thu lên lên, ngồi thế cưỡi ngựa, vẫn ôm lấy nó, nó hôn Thu nồng cháy, phía dưới vẫn đều đặn nhịp lên.

Thu ngồi dậy, tự mình vận động eo, nhẹ nhàng, không mạnh bạo như Nhung, nhưng vẫn mang lại cho nó đầy đủ cảm xúc.

- Ư… ư…. Làm sao ? làm sao.. em biết, Thu nói

- Biết gì ? nó hỏi Thu

- Hư.. cái đồ xấu xa anh… hư …. Em cảm thấy… em không nói … cho anh biết… huư…

- Ha…a… nó cười nhẹ rồi tăng nhịp từ dưới lên

- Hư,…. Anh xấu… anh…..xấu

Nhung bước tới, quỳ trên mặt nó như Thu đã làm, hạ khu rừng rậm xuống…

Mười phút sau.... Nhung lại đến, có vẻ Nhung đã nhạy cảm hơn Thu ….

Nhung nằm qua một bên, vô lực. Thu đã thấm mệt, nằm xuống ôm lấy ngực nó, nó vẫn nhắp từ dưới lên rất đều.

Cảm giác đang ùa lại, nó muốn Thu cũng được tận hưởng với nó, nó lật Thu lại, tăng cường độ nhịp, nhanh hơn, nhanh hết cỡ, nó cắm thật sâu trong cái cuối cùng, Em rung mạnh, cơ bụng co thắt, cơ bên trong của em mút lấy đầu chú lính, còn mạnh bạo hơn cả Nhung….

Em oằn mình, nâng bụng và mông lên

- Á….ư… em chết …. Em ra……..a….

Nước ấm, từng dòng bao phủ thằng nhỏ, rồi nó cũng chịu hết thấu, giật, giật…. bao nhiêu tinh túy còn lại đều được bơm ra như thác….

Một hồi sau, nó nằm lật ra, bên cạnh Nhung đã chìm vào giấc ngủ, lõa thể, Thu cũng nằm xuống, chụm chân lại không cho cái thứ kia chảy ra…

Nó mỉm cười ….

- Anh là ông Hoàng rồi haiz…. Đau khổ sắp đến trong tương lai rồi đây…

Thu nhéo hông nó

- Hứ…. giết anh…

- Ha… 3 lần rồi, hai em giết anh mất…

Rồi nó từ lim vào giấc ngủ, Thu đứng dậy vào nhà tắm rửa ráy, giặt khăn lại lau cho nó, rồi ôm nó ngủ… cả ba cùng ngủ… căn phòng đầy nhục dục.
 
Đoạn 27 : Em Cũng Học Thái Cực

Sau ngày hôm đó, nó nghiễm nhiên có 2 người cùng sống chung, hai em sống chung rất hòa thuận.

Nhung đã đăng ký học lại khóa Trung Cấp Kế Toán ở trường Cao Đẳng CNTT Tp.HCM. Em lại trở nên đam mê kế toán và những con số.

Thu vẫn làm tốt công việc của mình, mọi chuyện trong cuộc sống đều êm ả trong một năm, cả ba vẫn thế, vẫn sống, học tập, làm việc và quan hệ. Chuyện đó dường như đã trở nên bình thường hơn. Đôi lúc vẫn có những xung đột, cãi nhau, nhưng rồi tình yêu dẫn lối, lại trở về với nhau cả.

Thu đi làm về thông thường khoảng 5h chiều, đôi lúc họp hành thì 7h tối. Hôm đó, em đang đi trên đường Lạc Long Quân, em bị 2 đứa, ép lại giật giỏ xách… mất hầu hết tư trang, CNND, Bằng lái xe, Giấy tờ xe…

Từ sau lần đó, Thu càng được thôi thúc muốn học Thái Cực như Nhung. Một buổi sáng, em nằm bên cạnh, Nhung thường nằm tay phải, Thu nằm bên tay trái nó.

- Anh !

- Hả ?

- Em cũng học Thái Cực.

- Hở, trời trời… một mình Nhung là anh muốn chết rồi, hai người chắc anh chết thật quá…. Huuu

- Hư… ghét anh…. Người ..ta học phòng thân mà..

- Hì .. Ừ.. nhưng em đâu có thời gian để luyện tập, vậy đi mỗi sáng mình đi tập thể dục, ban đầu những cái căn bản thì Nhung sẽ chỉ em, sau này anh sẽ chỉ thêm về huyệt đạo và gân cốt, thần kinh… chịu ko ?

- Hiii chịu …

- Nhung, em sao nè…, cù léc đó nha, còn giả ngủ nữa à.. này… này

Nó lao đến Nhung cù léc hai bên hông… Nhung lăn bò ra cười rồi nói

- Hiii.. sau này anh chết rồi, em với Thu hợp sức thì anh chết rồi… anh lo mà liệu hồn đi…

- Tiêu rồi… ôi …

Nó than vãn

Từ hôm sau, nó mua 3 thẻ vào cổng thể dục ở công viên Đầm Sen, nó cùng Thu và Nhung luyện tập ở khu vườn hoa..

Thấm thoát cũng được 3 tháng sau, vẫn ở chung với nhau, vẫn cùng nhau…. Nó cũng muốn đưa cho Thu một thử thách để thử độ ngộ học của Thu.

Nó cũng phải công nhận, độ ngộ học của Thu không bằng Nhung, các bài quyền Thu vận dụng chưa thành thạo nếu ứng chiến.

Đôi lúc, nó để cả hai cùng ứng chiến với nó để luyện thập cho Thu ứng chiến tự nhiên hơn…
 
Đoạn 28 : Về Thăm Cha Mẹ Thu

Thu thường tiếp xúc với ngân hàng, nên việc không có CMND là điều bất tiện lớn.

Nó quyết định cùng Thu về quê làm giấy tờ, tiện thể thăm thú quê hương của em. Ban đầu nó dự tính chỉ mình nó và Thu cùng về quê, nhưng Nhung cũng đòi đi theo cho bằng được. Cũng đành thế, nó dắt cả hai cùng về quê. Nó đặt 3 vé của nhà xe Minh Tâm.

Sáng sớm, tập trung tại địa điểm đón khách của Minh Tâm, sâu trong bến xe Miền Tây. Từ lâu, nó cảm thấy không thích cho lắm về Bến xe Miền Tây, người ta bon chen, xe ôm thì cứ hùng hục như ăn cướp…

Lên xe, vì xe nhỏ, băng ghế tối đa có 4 người, nó để Nhung và Thu ngồi trong cùng, sát cửa sổ, nó ngồi giữa. Không khí không thoải mái cho lắm khi đi xe nhỏ.

Đến Mỏ Cày… nó và hai em cùng xuống xe, rong ruổi trên 3 chiếc xe ôm, đi sâu vào ngõ xóm, điều đặc biệt ở đây… nhiều dừa quá.

Đứng trước căn nhà xây nhỏ, một bên là mái chái nhà lá để làm bếp, cha mẹ Thu và hai đứa em nhỏ quây quần.

Cảm giác về người Miền Tây, cha mẹ em rất hiếu khách, ban đầu Thu chỉ giới thiệu hai đứa chúng tôi là bạn bè, cùng về thăm thú…

Cha mẹ em hiền hậu, lam lũ với ruộng đồng, hai đứa em nhỏ còn đi học… Cuộc sống thật em đềm

- Con về chơi lâu không ?

Ba em hỏi

- Dạ con chơi mấy ngày, đợi Nhung làm xong CMND rồi con lại lên

- Vậy hả, bây giờ cướp đồ, giật dọc dữ quá.. ngày xưa đâu có..

- Dạ…

- Thôi con ngồi chơi, bác ra vườn hái dừa với trái cây ăn cho mát.

- Dạ thôi bác, để con hái dừa cho…

Nói rồi nó tung tăng ra sau nhà, leo lên cây dừa. Đúng là ở thành phố quen, leo trèo thật là mệt, lên tới ngọn nó nhìn xung quanh, chỉ toàn là cây.. nhiều nhất vẫn là dừa.

Nhung trèo lên cây mận… em có vẻ rất thích khung cảnh và không khí ở đây.

Buổi trưa… bữa cơm đạm bạc được dọn lên… đĩa cá bống kho, một đĩa tép, rau… bầu luộc… Tuy như vậy nhưng thật ngon, thật ấm cúng.

Buổi chiều, nó cùng Thu lên thành phố để làm lại CMND, ngồi chờ em vào nộp đơn…

Em tung tăng chạy ra

- Xong rồi.. hiii, một tuần sau mới lấy được.

- Vậy hả ?

Rồi nó cùng em đi mua một ít đồ đạc, nó thấy trong nhà trống trải quá.

Nó mua thêm bộ bàn ghế, bếp gas, và nhiều thứ lỉnh kỉnh khác… so với cuộc sống của ba mẹ nó, ba mẹ Thu thực sự thiếu thốn rất nhiều.

Sáng hôm sau, từ rất sớm, ba mẹ Thu đã dậy, lục đục cơm nước sau đó ra vườn tưới cây, nói là tưới cây, chỉ mang cái máy bơm đặt ở kênh thế là nước lên ào ào… không cực như tưới cà phê trên nó.

Nó Nhung và Thu cùng lao xuống kênh gần nhà, nước chưa lên, bùn ngập, có cả cá nữa, cả ba đứa hào hứng chụp, dí đuổi để bắt cá… người nào đi ngang qua đoạn kênh này đều nhìn…

Nó thấy hai em thật vui…

Chỉ có một điều nó ấm ức, ấm ức ghê gớm…. tối tới, nó cùng ba em nhâm nhi rượu trắng, vài con cá làm mồi… ông ăn cả thịt chó, nhưng nó thì không …

Nó được sắp xếp ngủ với ba của Thu… còn lại Nhung và Thu ngủ chung với mẹ trong buồng, Thu chuẩn bị mùng màn cho nó, mặt nó xị lại

- Huuu… không chịu…. tự nhiên tách anh ra, anh ngủ không quen…

Thu và Nhung bĩu môi dí tay vào trán nó.

- Cái đồ đê tiện anh, lúc nào cũng muốn ăn đậu hũ… xí… cắt cho anh thèm rã mỏ

- Huuu nhớ đó, về kia anh luộc 2 đám đậu hũ tụi em…

- A…a.. anh dám..

Thế là một màn nữa lại được bày ra, trong màn đó, diễn viên chính là nó, bị đánh tơi tả bầm dập… không như hồi trước, Thu lúc này đã có lực hơn, đã có thể khiến nó chết lên chết xuống sau mỗi cú thụi vào bụng, nhéo hông… haiz đời là khổ, anh em nào biết võ thuật tuyệt đối đừng cho vợ học nhé… sẽ chết người..

- A…a… hai bác ơi ! cứu con với…. con bị đánh te tua rồi….

Má Thu nghe nó kêu cứu cũng chạy ra, nhìn chiến trường rồi cười ha hả..

- Thôi, hai đứa bay đánh chi dữ vậy… chết thằng nhỏ rồi….

- Gừ ! tha cho anh đó…

- Ui da … chết tới nơi rồi… tha gì nữa….

- A… anh muốn nữa… Nhung tiến lại

- A…. không anh biết lỗi rồi, anh đi ngủ đây… ha ha …
 
Đoạn 29 : Em Mãi Yêu Anh

Trở về thành phố, cả ba lại đâm đầu vào công việc của mình, hàng ngày nó vẫn chở Thu đi làm….

Thu nhận một dự án lớn, là trưởng phòng kinh doanh nên Thu phải tiếp nhiều khách đối tác. Trong quá trình làm ăn, các đối tác chỉ toàn là những gã đàn ông háo sắc…

Một hôm, em nói với nó

- Chiều nay, anh đi cùng em nhé.

- Đi đâu?

- Tối nay đối tác em mời dự tiệc, nhưng em là con gái, đi một mình không tiện..

- Ừ !

Chiều hôm đó, sau khi làm xong, nó và Nhung chuẩn bị đồ và đi đến dự tiệc Buffet của một nhà hàng lớn tại quận 1, nó tách Nhung ra để em bàn bạc với đối tác, nhưng nó vẫn theo sát em.

Mấy người đàn ông, kéo theo em vào một căn phòng phía trong, nói là bàn việc làm ăn cho công ty và ký hợp đồng… chuyện đã quá rõ ràng. Nó thừa biết những mưu kế như thế này.

Đứng ngoài cửa căn phòng, nó lắng tai nghe thông qua khe cửa, nếu em có biến cố nó sẽ lao vào.

Thật may cho ngày hôm đó, mấy gã đàn ông cũng chẳng dám làm gì em, tất cả các hành động khiếm nhã đều bị em kháng cự, mà cũng đúng, đàn bà của nó, thà chưa biết thì thôi, nếu đã biết võ thuật rồi thì khó mà đụng.

Buổi ký hợp đồng xảy ra nhanh gọn…

Em được khen thưởng, cắt cử lên vị trí giám đốc kinh doanh

Em chạy đến phòng nó, lôi nó ra ngoài và nói ra quyết định của sếp.. nhìn em vui mừng, nó cũng thấy vui lây trong lòng..

Chiều hôm đó, em về sớm, em và Nhung nấu ăn cho nó, toàn những món ăn ngon… cả ba cùng liên hoan vì niềm vui của Thu

Đến tối, hôm nay, Thu rất hưng phấn, em ra đã 3 lần nhưng vẫn còn rất khỏe

- Thu à, anh xin em, ngủ đi nha, em … 2 lần rồi đó, chắc anh chết mất

- Hứ giết cho anh chết mà… hiii, chị, phụ em với, hôm nay giết cho ảnh chết…

- Ừ

Rồi lại đến Nhung, nó ra thêm môt lần nữa, mỗi người một lần nữa rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, Thu về Bến Tre để lấy CMND, nó muốn đưa em đi nhưng không được…

Nó đi làm, đến trưa, bỗng lòng nó như lửa đốt, nó cảm thấy cái gì đó bất an…

Điện thoại nó reo lên

- Alo ? Thu hả em ?

- Alo, cậu là bạn của cô gái có cái điện thoại này hả ?

Nó lo lắng

- Vâng, Thu đâu anh ?

- Cô bé được đưa vào Bệnh Viện ….. rồi. Tông xe…. Nặng lắm….

Nó ù hết cả tai, nó tức tốc chạy về nhà, Nhung chưa về, nó lấy áo khoác rồi lao nhanh ra bến xe Miền Tây, ngồi trên xe, lòng nó lo lắng….

Đến BV…. Nó lao vào phòng cấp cứu, hỏi thông tin về em, ba mẹ em chỉ khóc, BV nói cần đóng viện phí và tiền để chuyển lên tuyến trên.. Chợ Rẫy.

Ngồi trên xe cấp cứu đưa đi, nó nắm tay em, lạnh lắm… không cử động…. bình dưỡng khí cứ đậy lên mặt em, nó đau quá, thấy em mà nó đau quá…

Đến Chợ Rẫy, em được chuyển vào phòng Cấp cứu đặc biệt, chuyển sang phòng mổ. Nhung cũng chạy đến, ngồi đó chung với nó…. Đợi….

Lâu lắm, chắc tầm hơn 8 tiếng, nó thấy các bác sĩ trong phòng mổ đi ra… gọi tên cha mẹ em, rồi nói

- Ca này nặng quá… chấn thương nặng vùng đầu, chúng tôi đã cố gắng hết sức.

- Nếu bệnh nhân tỉnh, hãy tranh thủ….. gia đình nên chuẩn bị…..

Nó, Nhung, ba mẹ em đều như đồng thời quỵ xuống, mẹ em ngất..

Nó ngồi bên giường em, đầu em băng bó..

- Thu à ! em tỉnh dậy đi, anh đây nè… huu… đừng bỏ anh nha em….

Ba em cũng khóc…. Ba em khóc, mẹ em cứ tỉnh thì khóc rồi lại ngất…

Trong tay em, vẫn cầm chắc CMND mới, chưa ai gỡ được tay em để lấy nó ra… nó nắm lấy tay em… nó khóc… Nhung ngồi sau nó, nước mắt đầm đìa….

6 ngày sau … ngày 8 tháng 5, em tỉnh lại…

- Hư… đau … quá…

Nó lao đến bên em, nắm tay em, nó khóc nhiều lắm…

- Thu à ! em tỉnh rồi… em đừng bỏ anh nha….

- Thu ơi ! .đừ…ng bỏ c…hị, đừ….ng bỏ a…nh H nha .e….m, em c…ố lên huuu..

Em nhìn mọi người, ba mẹ em lao vào…. Khóc… rồi ôm lấy em….

- Thu ơi ! con đừng bỏ ba mẹ nha con…. Thu ơi !

- Ba mẹ ! … c..o..n xin.. lỗi, Thu thều thào

Quay sang nó

- Em… xi.. n ..lỗi anh, … em không… đi … cùng.. anh … hết cuộc đời được rồi…, tha thứ .. cho.. em nhé

- Không… không … em sẽ khỏe mà… em đừng nói bậy….

- Không ! em biết mà… em… em mệt lắm.. em không th.. ể rồi…

- Đừng Thu ơi ! đừng bỏ chị lại … chị em.. mình ..đã nói.. sẽ sống … với anh ấy.. suốt đời.. mà… huu…

- Em không.. được .. chị ạ …

- Em đừng.. nói .. nữa…. cố gắng.. giữ sức.. cho khỏe….

- Không.. em phải.. nói…. Anh à… tha thứ.. cho em… kiếp sau.. em sẽ … là vợ của anh… xin lỗi… anh

- Không ! là anh … anh vô dụng…. huu… là anh….vô dụng…. anh không bảo ..vệ được cho em…. Huu…

- Kiếp sau em sẽ… đền .. đáp…. Cho ah...a….

- Thu ! không, Thu ơi …… xin lỗi em… anh yêu em mãi mãi….

- Em cũng … hự … yêu anh… mãi mãi…

Rồi cứ thế, em ra đi, em nhắm mắt, nhẹ nhàng ra đi, em để lại nói, để lại ba mẹ…. nụ cười còn mỉm trên môi em… nụ cười mà nó không quên được…

Đám tang trong con đường nghèo nàn, nhà cũng nghèo nàn, em nằm đó….

Lá xanh rụng xuống, lá vàng còn trên cây

Ai cũng chứng kiến, nó chưa là gì, chưa làm thủ tục gì…. Đeo khăn tang, nó ngồi lên linh cữu em,…. Khóc, bên cạnh nó…. Nhung cũng thẫn thờ….

- Anh có lỗi… với em…. Huuuu… Nó đã không còn thần sắc nữa, nó đã….

Lúc đưa em xuống huyệt, về bên kia… sau đó nó và Nhung ngồi đó, ngồi bên cạnh em… một đêm….
11
 
Đoạn 30 : Em Về Trong Mơ

Nhiều ngày sau đó, chẳng biết là bao nhiêu ngày, nó cũng chẳng đếm, nó đi làm, và rồi lại ghé qua mộ Thu, ngồi đó, kể cho em nghe những chuyện đã gặp ban ngày, cười… khóc….

Dần dần, áp lực công việc cũng khiến nó dần ít ra thăm em, hàng tháng vào ngày rằm nó đều ra với em ….

Nhung cũng trầm lặng hơn kể từ ngày ấy, nó và Nhung quyết định đặt thêm một ảnh thờ của Thu tại một góc phòng đang ở, che màn đỏ…

Nhung đã xem Thu là người chị em cùng chia chăn sẻ gối với người đàn ông của mình, sự ra đi của Thu cũng mang lại sự hụt hẫng cho Nhung.

Cha mẹ Thu, từ ngày em ra đi cũng buồn bã hơn, thường hay khóc hơn, hai đứa em mất đi người chị, người chủ yếu cung cấp nuôi dưỡng hai đứa đi học, vui vẻ với tuổi thơ.

Một ngày, nó trở về nơi em xảy ra tai nạn, xây một am nhỏ bên đường, để linh hồn em có trở lại hoặc lạc lối cũng có nơi trú ngụ. Nó quay về gia đình em…

Bước vào con đường quen thuộc, những cây dừa quen thuộc của lần trước, căn nhà mang nét ảm đạm, hai đứa em phải ra đồng để cùng cha làm đồng áng, mẹ ngồi trong nhà, sắt những đám rau cho mấy con heo mọi chạy chung quanh nhà…

- Bác ơi ! có ai ở nhà không ?

Mẹ em chạy lên từ nhà sau, nhìn nó rồi nói

- H mới đến hả con, con đi với ai hay một mình ?

- Dạ con đi một mình !

- Ừ ! vô nhà chơi con

Bước vào nhà, những món đồ nó mua lần trước, hình như đã vơi đi nhiều, ông bà không có nghề nghiệp, bắt cá bắt tôm qua ngày. Thu là trụ cột nay đã mất đi…

Nó bước vào trong nhà, nhìn ảnh em trên bàn thờ, hai giọt nước mắt nó lại rơi xuống, thắp nén nhang, ngồi xuống ghế và trầm ngâm. Mẹ em mang nước ra, nói là nước, chỉ là một ly nước lọc mới nấu, còn ấm

- Tối nay con ở đây được không bác ?

- Ủa con không phải về trển hả ?

- Dạ chưa ! con tính ở lại mai con lại về

- Ừ ! con ở chơi, bác đi nấu cơm, rồi mấy cha con nó về ăn luôn

- Dạ !

Nó nhìn quanh, rồi nhìn bàn học, chất đống sách vở chồng chất để trong góc nhà, nó thấy lạ quá, lần trước nó về, ngăn nắp lắm, sao lại ….

- Ủa sao bàn học mấy đứa sách vở lung tung vậy bác ?

- À ! tụi nó ngh….ỉ học rồi con

- Hả ? sao lại thế ? sao lại nghỉ hả bác ?

Mẹ em lại khóc…..

- Huu…uu con Thu còn sống, nó làm rồi nuôi hai em nó, giờ bác đâu có tiền mà cho nó đi học, sống còn không đủ ăn nữa là….

Nó im lặng, suy nghĩ…..

Nó cứ ngồi đó, mẹ em cũng đi làm việc khác mà nó không để ý.

Tối đến, ba cha con dắt nhau về, vài lợp cá trên tay… hai đứa em có vẻ buồn, cũng có vẻ vui….

Bữa cơm dọn lên, không có nhiều, mấy con cá lúc chiều, chiên, nấu canh… rau….

- Hai đứa có muốn đi học không ? đã nghỉ lâu chưa ?

- Dạ muốn ! bọn em nghỉ được hai tuần, từ sau đám ma chị đến giờ…

- Sao lại không đi học ?

- Giờ nhà không còn ai, tiền đâu mà học hả anh ?

- Uhm

Nó quay qua nhìn ba mẹ em rồi nói

- Hai bác, con muốn nói điều này, hai bác phải bình tĩnh, nghe con nói hết, rồi hai bác xử trí…

Hai người nhìn nhau, rồi lại cùng quay qua nhìn nó

- Ừ con nói đi !

- Như con nói lần trước trong lúc làm tang cho Thu, con tuy chưa cưới hỏi, nhưng Thu với con đã có quan hệ vợ chồng với nhau, con cũng coi Thu là vợ, nay gia đình thế này, con không đành….

Nó lại nói tiếp

- Con muốn lo cho hai đứa nó học cho xong ĐH, đã lớp 10 rồi, còn 3 năm nữa thôi… bỏ thì uổng quá, rồi sau này tụi nó biết làm gì ?. Mong hai bác suy xét kỹ, nhận tấm lòng của con, một phần để con giúp gia đình, một phần để con chuộc lỗi với Thu, con chưa cho em được gì….

Hai ông bà lại nhìn nhau, ông gọi bà ra sau nhà… nói gì đó….

Nó ngồi trong, tiếp tục ăn và hỏi han về học tập của hai đứa em, đầu năm lớp 10…

Hai ông bà quay vào… nhìn nó, rồi lại nhìn nhau, vẫn chưa ai nói gì …

- Hai bác ! cứ coi con là người trong nhà, hai bác cứ nói đi ạ !

Ba em nói !

- Như thế này, nghe con nói, nhưng bác cũng không muốn lợi dụng vì thực chất con bà Thu chưa có danh phận gì, không thể bắt buộc hay yêu cầu….

- Chỉ cần hai bác đồng ý là được. con tự nguyện cả….

- Thực ra bác cũng không muốn hai đứa nó nghỉ học…. mất cả tương lai…..

- Vâng !

- Như thế này, số tiền con để hai đứa nó đi học, sau này bác sẽ trả lại cho con… được không ?

- Vâng ! con cũng không ép hai bác…. Bây giờ cứ để con lo cho hai em đã, chuyện đó tính lúc nào cũng được…

- Ừ đành vậy !

Rồi hai ông bà đứng dậy, cúi đầu trước nó, nó giật mình, bât dậy, đỡ hai ông bà rồi cũng quỳ xuống, dập đầu trả lại lễ….

- Hai bác ! đừng làm thế này …..

Sáng hôm sau ! nó đưa hai đứa đến trường, gặp GVCN, sau khi trình bày hoàn cảnh và lý do nghỉ của cả hai đứa trong thời gian qua, GVCN cũng thâí hiểu, và hứa sẽ cố gắng giúp đỡ hai đứa có được kiến thức trong thời gian nghỉ….

Nó về đến nhà, hai đứa đang hớn hở mặc quần áo, nhìn bộ quần áo cũ mà, vẻ mặt thật tươi….

Nó đưa cho ông bà một ít tiền

- Hai bác giữ lấy, mua lấy cho hai đứa nó một ít quần áo mặc nhà, rồi may cho tụi nó vài bộ đồ đi học…. con thấy cũ hết rồi.

- Ừ ! thật cám ơn con

- Với lại !.....c..on… xin … hai ba..ác một điều nữa được…. kho…ông ạ ?

- Nói đi con !

- Dạ ! Hai bác cho phép con gọi…. là Ba… Mẹ được không ạ ?

- Cái…cái này…..

- Dạ không sao mà, là con muốn như vậy để mọi người thân thiết hơn, Thu là vợ con việc con gọi cũng phải đạo mà ….. nhé hai bác ?

- À…à…. Thôi được rồi, nếu con đã có ý vậy, bác cũng không nỡ….

- Dạ ! cám ơn “Ba Mẹ”

Hai ông bà nhìn nhau, rồi cười….

Chiều đó, sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, nó trở về để chuẩn bị tốt cho công việc ngày mai.

Nhung vẫn ở nhà, nấu ăn cho nó ngoài giờ học… Nhung muốn đi làm gì đó, nhưng nó không chịu, nó muốn em cứ học cho tốt…

Bữa ăn được dọn lên, vẫn 3 cái chén….

Nó mệt mỏi lăn ra giường, Nhung cũng dọn dẹp đồ đạc rồi ngồi học, sau đó ôm nó ngủ.

Nó thấy mình tỉnh dậy, Nhung đang ngủ rất ngon…. Đi xuống lấy nước uống…

Quay đầu lại, thấy Thu đứng đó, ở nơi nó đã lấy đi sự trong trắng của em, trong góc nhà….

Em nhìn hơi buồn, vẫn mặc bộ đồ Jean áo thun mà em thường mặc, em dang hai tay… Nó lao tới, ôm lấy em

- Em nhớ anh lắm !

- Anh cũng thế !

- Em yêu anh ….

Tiếng em xa dần, nó thấy em mở cửa đi ra….

Nó cứ đuổi theo nhưng em dần xa lắm, nó khóc rất nhiều, nước mắt nó đổ rất nhiều…..

- Anh ! anh đừng làm em sợ…. anh ơi !

Nó bật dậy, Nhung ngồi đó, nước mắt đàm đìa, nó cũng vậy, mặt đã ướt….

Vậy là em về trong mơ để thăm nó ….
 
Đoạn 31 : Mợ Tư

- Tội nghiệp người con gái ấy !



Một năm qua đi, hôm nay ngày 8 tháng 5, cảm xúc của nó lại ùa về…. ngày nào ở bệnh viện…. chuỗi ngày ở bên mộ em….

Nó nghỉ làm, Nhung cũng nghỉ học để ở nhà cùng nấu ăn với nó… nó và Nhung cùng làm một đám giỗ nho nhỏ cho Thu…

Đám giỗ chỉ có hai người… thắp nhang, khấn vái điều gì đó…. Rồi nó cùng Nhung đi theo đám người bốc mộ…

Thu có nguyện vọng trước khi ra đi là muốn chôn một năm, sau đó hỏa táng để tro cốt ở chùa… em không muốn hỏa thiêu ngay vì sợ linh hồn bị đốt nóng, không đầu thai được….

Hôm nay nó buồn, tự nhiên mà buồn… không phải vì việc gì, tự nhiên sáng đến giờ đầu óc nó lại tua về ngày xưa ….rồi lại hai hàng nước mắt. Nhung ngồi bên nó, ôm tay nó, đầu đặt lên vai nó…. Cũng khóc với nó….

- Anh có nhớ Thu không ?

- Sao em hỏi vậy ?

- Tuy chưa quen lâu, nhưng em nhớ Thu lắm, hai đứa em đã bàn tính nhiều thứ khi anh nằm trong bệnh viện…

- Ừ ! thôi quá khứ rồi…. nhớ….. chỉ vậy thôi….

Hai hôm sau, tâm trạng nó đã khá hơn, nó bỗng nghĩ ra, lúc ở Hà Nội, lúc mà nó hát ở quán CF đó….

Làm về, nó chạy ra Nguyễn Thiện Thuật, vào một hiệu đàn nhỏ, nơi mà nó thường đi qua để ngắm những cây đàn…. Chọn cây thùng, có bộ amply 2tr5, số tiền đó đối với nó không lớn cũng không nhỏ…. Mua thêm vài thứ… chạy về nhà….

Nó cắm cây đàn vào máy tính, dùng CoolEdit để thu thử tiếng đàn… lục lọi trong đống đồ ra cây micro đã cũ của nó….

Tiếng đàn cất lên, nó cứ say xưa hát, nó lại nhớ em…. Sụt sịt ở vài đoạn nghỉ… nó muốn nói với em điều gì đó…. Nó thu thêm một đoạn sau cùng, nói với em điều mà nó hối hận nhất… hứa hẹn …. Mong em yên nghỉ….. tắt micro rồi lại ngồi khóc, thẫn thờ…

Mở amply lên, nó tua lại bài hát nó đã thu, có vài chỗ lệch, thôi kệ… thu tâm trạng là chủ yếu…. nó không muốn chỉnh sửa… chẳng cần ai nghe….

Nó ngồi nhắm mắt, nghe mình hát… da gà lại nổi lên… chẳng hiểu sao nghe mình hát lại thế….

Nhung bước vào, ôm lấy cổ nó…

- Anh hát hay quá…. Rất tâm trạng…. bài hát này có gì đặc biệt ?

- Không ! chỉ là lúc ngoài HN, anh đã hát bài này cho Thu nghe….

- Lúc anh buồn em đó hả ?

- Ừ !

- Mai lại cho Thu nghe nhé !, em cũng muốn đi…

- Ừ !

Nó và Nhung chở nhau vào ngôi chùa trên đường Lạc Long Quân, gửi xe rồi đi vào nhà chứa tro cốt….

- Dạ ! chào Chú, con có món quà tặng cho bạn con đang đặt ở đây, …. Là bài hát… con có thể mở được không chú ? con mở sẽ nhỏ thôi….

- Con đợi chút !

Chú tiểu chạy ra sau hậu viện, vài phút rồi chạy lại chỗ nó.

- Ừ ! cứ mở bình thường cũng được…. không sao đâu con…

- Dạ ! cám ơn Chú !

Nó và Nhung ngồi trước lọ tro cốt của Thu, mở bài hát của nó… rồi lại trầm ngâm…. Tiếng hát nó vang lên cả căn phòng, nó cũng muốn tặng cho tất cả mọi người ở đó ….

Ra về, nó cảm thấy thoải mái hơn… nhẹ nhõm hơn … nó vui vì đã tặng em điều gì đó, điều mà nó có thể làm được ….

Hơn 1 tháng sau, cậu Tư nó gọi điện cho nó

- Ê ! thằng ku, biết tao là ai không ?

- ĐM… mấy năm nay ông đi đâu vậy ? không thấy mặt mũi.

- ĐM tao đi làm mà, lâu rồi không về, tuần tới tao rảnh tao chạy ra chơi được không ?

- Dạ được !

- Ừ ! chắc 2-3 bữa nữa.

- Dạ !

Cậu Tư nó hơn nó 8 tuổi, là cậu họ, là tài xế cho hãng vận chuyển ở Sài Gòn …. cái nghề làm cho con người nhìn già hơn nhiều so với tuổi… cách nói chuyện cũng sỏi đời hơn nó

Hôm sau, cậu chở nó đi chơi nhiều nơi, chiều đến lại lai rai ở một quán nhậu bên Q.6… phần vì mệt, phần vì tâm trạng… nó lại hết mình… lại xỉn… lại lơ mơ như lần nó nhậu ở Cty vậy.

Nó được thằng cậu khoác vai vứt ở cái giường nào đó.. lạ hoắc…. ngủ….

Ánh sáng gì đó hắt vô căn phòng nó đang nằm, tỉnh hơn tí… ngước lên nhìn rồi lại nhắm mắt…. mệt quá….

Quần áo nó được cởi ra, từng thứ một….. người đó nhồi nó dậy… cởi cái áo, cởi quần….

Nó cảm thấy muốn ói….

- Toilet ở đâu ?

- Ở trong góc nhà….

Nó lảo đảo ngồi dậy, té…. Lại ngồi dậy, chạy vào nhà tắm, đập vào mặt nó…. Dơ…..

Nó đứng, hướng mặt xuống bồn cầu…. cho ra tất cả những gì đã uống, đã ăn hồi chiều…

Người nó như tê dại, cái chân mới té cũng chẳng thấy đau….

Có ai đó để tay trên lưng nó, vỗ vỗ…., múc nước cho nó súc miệng… cái ca dơ dáy quá…. Nó dùng tay bụm lại để hứng nước….

Lảo đảo đi ra, lúc này nó mới nhìn lại căn phòng mà nó đang nằm, bé tí tẹo, hôi hám… cái giường chắc mấy năm chưa giặt ra nệm… mùi ẩm thấp. Tỉnh táo hơn…

- Cô là ai ?

- Em….e..m.. !

- Đây là đâu ?

- Đây là nhà nghỉ !

- Nhà nghỉ ?, dơ dáy như vầy sao ?

- Tại ở đây toàn đi nhanh không mà a..nh !

- Đi nhanh ??

- Vâng !

- Vậy cô là …. ?

Chợt nó ngượng miệng, tuy không thích những chuyện dơ bẩn nhưng nó cũng chẳng coi thường các cô gái làm cái nghề này, âu cái nghề nào cũng có cái khó của nó….

- Hiểu rồi !, nó thở dài, ngồi trên ghế nhìn lên trần nhà

- Anh đợi chút, em tắm sơ rồi … phục vụ anh

- Ừ !

Cô nàng đi vào nhà tắm…. mặc lại đồ, nó mở cửa đi ra… xuống cầu thang tối om, ra phía trước, ngồi đốt điều thuốc lá…

Cô gái khi nãy, đi xuống, nhìn nó… chẳng nói gì… mím môi….

- Nãy ra giá bao nhiêu ?

- Tàu nhanh 300k

Nó móc tiền đưa cho cô gái

- Cầm lấy đi ! anh không có hứng mấy chuyện này…

- Cám ơn anh !

Cầm tiền rồi quay đi, nó nhìn cô gái rồi nghĩ bâng quơ gì đó… Thằng cậu đi xuống, mặt hớn hở

- Sao được không ? làm sướng không ?

- Thôi về !

Nó chỉ nói vậy…

Nó thuê phòng trọ cho cậu nó ở một nhà nghỉ ở đường Khuông Việt, rồi nó trở về phòng. Nhung dậy mở cửa cho nó.

- Anh đi đâu khuya thế ! người toàn mùi bia…

- Đi với cậu Tư chứ ai !

- Cậu đâu rồi ?

- Thuê phòng cho ổng rồi ! anh đi tắm đã.. dơ quá

- Anh có mùi nước hoa… anh….đi …đ…âu

Nó đặt bàn tay lên má em.

- Em còn không tin tưởng anh sao ? ngốc

Em mỉm cười nhìn nó

- Vâng.

Nó đi tắm để tẩy đi cái cảm giác dơ dơ khó chịu, rồi lăn ra ngủ….

Sáng hôm sau, cậu nó phải chuyển hàng đi, vậy mà nói nghỉ 3 tuần, haiz… công việc mà…

Nó đi làm, bình thường như những gì bình thường vốn có…

Nó trở về phòng, tắm xong… nó định ngồi quậy tưng mấy cái diễn đàn… điện thoại reo… vừa khóc, vừa nói…. Tấm tức

- H hả.. h..uuu là mợ… mợ… Tư

- Ủa … mợ hả.. có gì không mợ ?

- Mấy hôm nay ông Tư có đến chỗ con không ?

- Có mợ ! mới về sáng nay mà

- Ổng đưa cái đơn ly dị cho mợ mấy hôm trước…. hu….

- Gì ghê vậy ? ổng đâu có nói gì ?

- Hu..u… ổng có bồ nhí bên ngoài rồi…. nó muốn ổng cưới.. nó…

- Cái này…. Con cũng chẳng biết nói sao…

Tự nhiên nó lại nhớ những năm sóng gió khi ba nó cũng vậy.. bồ bịch…

- Thôi mợ cứ từ từ, chứ cứ đùng đùng lên cũng không giải quyết được gì ?

- Mợ ra tìm ổng, mợ ở BX Miền Đông, nhưng không biết đường đi, đi bộ lạc rồi..

- Trời ! lạc ở đâu ? quên mợ đang ở đâu , kiếm cái bảng đọc địa chỉ cho con coi ?

- ….. Nguyễn Xí….. Bình Thạnh…..

- Mợ ở đó đi !, kiếm cái quán nào còn mở cửa, quán CF đó, ngồi đó con chạy ra tìm, chứ đi lung tung nguy hiểm…

- Ừ …

Dặn dò Nhung đóng cửa nẻo, ngủ trước, nó chạy một mạch từ Đầm Sen ra Bình Thạnh, đi qua Phan Đăng Lưu….

Nó chạy dọc đường Nguyễn Xí tìm cái địa chỉ kia, tới nơi, không thấy chỗ nào có mở cửa… nó lo lắng, gọi lại cho mợ….

- Alo , mợ ở đâu rồi ?

- Mợ đi tìm không có quán nào… đang ngồi ở …. Nguyễn Xí

- Rồi ! ngồi đó, đợi chút con chạy tới….

Mợ ngồi trước hiên một chỗ Nha Sĩ….

- Trời ! sao ra không nói gì con vậy. ?

- Mợ tưởng ổng còn ngoài này, ra tìm ổng ?

- Khờ vừa phải thôi… thằng chả có ra đây thì có gặp mợ không ?. Ngoài này nguy hiểm lắm.. biết chưa ?

Nghe tới đây, cách nói chuyện của nó hẳn sẽ làm mọi người suy nghĩ….. sao nó nói chuyện ngọt vậy ?.... ngoài lề xíu

Mợ nó là Duyên, cùng tuổi với nó, học khác lớp… nó cũng chẳng hiểu thế nào mà ổng lại tán được nhỏ này, Duyên biết nó sau vụ đánh nhau với cao thủ Karate của trường…, không thân, nhưng có quen biết…

- Thôi ngồi lên ! con chở về…

- Về đâu bây giờ ?

- Thì về chỗ con đi.., cứ ngồi lên rồi tính, đứng đây hoài nguy hiểm lắm..

- Ừ !

Nó chở mợ đi ra từ đường D2, vòng chân cầu SG đi Nguyễn Hữu Cảnh…. Về đến nơi, gần 1h rồi, nó đưa mợ về phòng, Nhung mở cửa và ngạc nhiên, rồi cũng đưa mợ vào… Nhung ngạc nhiên vì mợ là người quen…

Thế rồi hai người lại ngồi đó, thút thít… thủ thỉ suốt đêm… Kể cũng tội, yêu ai không yêu, yêu cái thằng cha hoa tâm như cậu nó.,… haiz

Hai người ôm nhau ngủ, nó lôi đồ xuống nền, cũng ngủ….

Sáng dậy, nó đi vào nhà tắm… mắt nhắm mắt mở, cứ thế mở cửa… chẳng thèm mở mắt… nó cứ thế đứng toilet, cảm giác toilet buổi sáng thật là Yomost !

Hỡi ôi, đã xong rồi nó mở mắt, định ra kiếm đồ đi tắm như mọi ngày, tá hỏa, Mợ đứng sau cửa… nhìn nó trân trân, kiểu như đứng hình vậy.. khỏa thân…

Mợ đang định nói gì đó, nó cũng chẳng biết… nó lao tới, bụm miệng mợ lại, rồi đưa dấu im lặng trên miệng.

Mợ gật đầu, nó bỏ tay rồi đi ra… èo, bưởi to khiếp…. hic

Cả buổi sáng, nó cứ đần cả mặt ra với mợ, mợ cũng chẳng nói gì với nó… nó

- Nhung hôm nay có đi học không em ?

- Dạ có, sắp thi tốt nghiệp rồi, nên phải đi để nghe giảng…

- Ừ ! hôm nay anh nghỉ, chở mợ đi tìm thằng chả… haiz…

Mợ cứ ngồi im, chẳng nói gì…

Nó điện thoại lên Cty xin nghỉ đột xuất, rồi điện cho thằng chả

- Cậu đang ở đâu ?

- Tao hả ? tao đang chạy ở Tây Ninh… có gì không ku ?

- Ông đi đâu mà để vợ rơi ở SG thế này ? tội lắm ông ơi ?

- Nó ở SG hả ?

- Ừ ! lang thang thế này, ông tính sao đây ?

- Bảo nó về đi, ký đơn ly dị là xong…

- Ông cứ thế này thì chịu rồi, sao lại thế ?

- Nói với nó, ông chán rồi, tôi tao cúp máy nhá…. Đang chạy xe

Thằng chả cúp máy, nó thuật lại, rồi mợ lại khóc, ngồi bên cạnh nó.. khóc tu tu…. Tội nghiệp….

Dựa đầu vào vai nó, khóc… nó cũng vỗ vỗ trên lưng an ủi…

- Thôi mợ nín đi, chở mợ đi đâu chơi cho khuây khỏa, chuyện kia thì cứ tính, nhắm không thể thì cũng không cần níu kéo, mợ còn trẻ….

Mợ nhìn nó, rồi lại thút thít…

Chở mợ đi chơi, đi ra Bến Thành… Hồ Con Rùa….. nhiều nơi nữa…

Chiều, nó chở mợ về phòng… đang đi, nó im lặng, mợ cũng vậy…

Bỗng hai bàn tay luồn qua eo nó, bắt lấy nhau, siết chặt… Ngực, bụng… mọi thứ đều dán lên lưng nó… nó bối rối…. phía sau lại là tiếng khóc….

Nó tính phản kháng, rồi lại thôi… im lặng….

Mợ nó muốn đi chợ, nấu ăn cho nó một bữa rồi mai về quê. Nó liên hệ xe Lữ Gia, đặt 1 vé cho mợ rồi cũng giúp mợ mấy thứ lặt vặt….

Em về, cũng vào hội, cùng nấu ăn… tối đó nó lại ngủ dưới…

Trời chưa sáng… nó đang say ngủ…. một bàn tay thò vào mền, nắm lấy thằng lính của nó….

Nó chẳng nghĩ gì cả, chuyện này của nó với Nhung là bình thường, huống gì hai hôm nay….

Nó cũng không mở mắt, chỉ nằm đó, bàn tay đó nắm, nhẹ nhàng .... rồi miệng bao phủ lấy anh lính đó….

Nó sướng đờ người ra, nhưng không dám la… sợ mợ lại nghe thấy….

Cái miệng đó rời chiến khu, chuyển lên rốn, lên hai cái núm bé xíu của nó, rồi lại chuyển xuống, bàn tay kia lại cầm lấy anh lính…. Nó cảm giác cái gì đó không đúng… nhưng cũng không nói… chỉ tận hưởng, Nhung hôm nay mơn trớn cho nó nhiều hơn mọi hôm… sướng tê tái, cảm giác sợ bị phát giác sướng rợn người.

Nhung chuyển lên, lấy gối đặt lên mặt nó, rồi ngồi lên trên, ngã người trên người nó, cặp ngực kia chạm vào ngực nó… trung khu phía dưới đã chạm nhau.. nó đã chuẩn bị hẩy mông để đưa anh lính đi vào. Đưa tay ôm lên cổ, thò vào mái tóc…..

Nó điếng hồn, mái tóc này… không phải của Nhung…. Không phải…. nó đã quá quen thuộc với độ mượt của tóc em… nhất định không phải… Nó định vùng dậy… nhưng… thôi. Nó đình chỉ, ôm lấy thân hình kia, lật qua một bên nhẹ nhàng, mở mắt với cái điện thoại trên đầu, soi vào mặt người đối diện… là mợ…. nó đơ người lại… rồi nó không nói gì… cú đầu mợ một cái, đứng dậy, đi vào nhà tắm… quay ra, mợ vẫn nằm đó, nhặt bộ đồ ở cuối chiếu, đưa tay lên vai mợ, nó đang rung… mợ đang khóc….

- Cầm lấy, mợ mặc đồ vào đi, nó thì thầm vào tai mợ…

Mợ mặc đồ lại, nó mở cửa ra ngoài, ngồi trước hiên phòng, suy nghĩ lung tung… Mợ đi ra, ngồi cạnh nó, dựa đầu lên vai nó…

- Mợ làm cái gì vậy ? đó là sai đấy…

- Em…

Mợ tự dưng xưng em với nó….

- Bậy ! sao lại xưng hô lung tung thế

- Không ! Em không muốn nữa…. em muốn nói một lần… rồi thôi…

Nó suy nghĩ

- Anh biết vì sao em lấy anh Phong không ?

- Không ? không phải yêu nhau sao ?

- Lúc đầu chỉ có anh Phong theo đuổi thôi….

- Vậy mợ thì sao lại lấy ?

- Em…e…m, anh biết em thích anh lâu rồi không ?

- Ặc, cái gì nữa đây ?

- Từ chuyện đấu võ lần đó, nhiều người đã thích anh lắm…

- Cái này….

- Em thích anh, nhưng bên anh lại có Nhung nên em hận… nên mới sai lầm như hôm nay.

- Còn chuyện hôm nay, sao lại thế ? làm thế là sai

- Em không biết, em thèm một lần….

- Vớ vẩn ! rồi sẽ ra sao ?

- Không biết !

Nó quay qua ôm lấy mợ

- Xin lỗi mợ !

- Không ! anh không có lỗi, chỉ tại em ngu ngốc….

- Thôi không nói nữa, chuyện hôm nay là không thể nói….

- Ừ ….

Rồi lại ngồi nhìn ánh sáng ló lên, trời sáng, mợ đã vào nấu ăn…

- Hôm nay mợ ở nhà một mình nhé, con đi làm chứ không nghỉ thêm được. Nhung trưa sẽ về chơi với mợ.

- Ừ !

Chiều về, mợ đã đi, nó gọi điện, mợ nói đã lên xe về nó không cần lo lắng nữa…

Lại một đoạn ký ức trỗi dậy, với mợ, nó chỉ tội nghiệp…. một đời con gái ….
 
Đoạn 32 : Di Chứng

Từ ngày đó, nó lại lao đầu vào công việc, kiếm tiền….

Công việc, nợ nần nhiều áp lực khiến nó phải thường xuyên vắng mặt ở nhà, hầu như phải làm thêm nhiều đêm ở công ty, thức nhiều hơn….

Chủ nhật này, nó chở Nhung đi đâu đó cho khuây khỏa, dạo mát trong Thảo Cầm viên, ngắm những con thú trong đó, nó cảm thấy được sự tù túng của những con thú, chỉ vây quanh cía hàng rào, mất đi dự tự do....

Hai tháng sau, nó được tin mợ tư đã ly dị với ông cậu, haiz thật là ... cuộc sống, vợ chồng ăn đời ở kiếp mà cứ coi như chuyện giỡn chơi, thích thì lấy không thích thì bỏ...

Điện thoại nó reo lên vào một buổi sáng

- Mợ tư hả ? gọi có gì không ?

- Gọi là Duyên đi, đã ly dị rồi mà

- Ờ ờ ! vậy sao rồi ? đã có dự tính gì chưa ? nó hỏi

- Chưa, tính ra Sài Gòn sống, kiếm gì làm chứ ở đây, không có đất đai, biết làm gì ?

- Vậy còn ba mẹ Duyên nữa mà ?

- Gái đi lấy chồng rồi, giờ ly dị đòi gì đây ?

- Ờ .... ! nó chẳng biết nói gì thêm

Nó hỏi tiếp

- Vậy ra đây làm, nhưng có biết nghành gì không ? đừng nói làm công nhân nha, cực lắm đó.

- Ừ, cũng có nghe nói công nhân cực, nhưng giờ biết làm sao ? phải làm thôi

- Duyên biết gì về máy tính không ?

- Máy tính ? chat chít đó hả ?

- Ặc, ai hỏi cái đó, biết vụ gì khác về nó không ?

- Không, biết đánh máy, chat, lướt web, hết rồi...

- Ờ ! hy vọng là học nhanh hiểu... nó lẩm nhẩm

- Nói gì đó, ý là nói em học dở đó hả ?

Duyên xưng em ngọt sớt với nó.

- Đâu có, đâu có, à mà tính khi nào ra đây ? để đi rước rồi kiếm phòng trọ mà ở, chứ đi lang thang như bữa trước thì quá tội.

- Xì ! ai thèm chứ...

- Ờ vậy hả, vậy ra đi ổn định chỗ ở rồi điện cho H nha... he he, cúp máy đó

- Ơ, này .... này..... cúp là giận đó... aaaaaaa.....

- Gớm, toác lỗ tai rồi, chưa có cúp đâu mợ.

- Đã bảo ko gọi thế nữa mà...

- À ở, quên béng, haaaaa

- Vậy đi, nấu cháo quá.... khi nào ra điện trước đó.. mong là mọi chuyện đều tốt.

Nó cúp máy rồi ngồi suy nghĩ về những gì đã xảy ra trước đó mấy tháng... cũng tội nghiệp cho người con gái này... thôi thì giúp tới đâu thì giúp..

Hai tuần sau, Duyên ra SG, nó đưa Duyên đi tìm phòng trọ, cũng gần khu Đầm Sen để dễ dàng cho sau này.

Nó dạy cho Duyên những kiến thức căn bản về máy vi tính, cách tháo ráp, hiểu về cấu trúc... dạy thêm nhiều cái về ngôn ngữ lập trình, lập trình web... Cái nó bất ngờ nhất là độ tiếp thu của Duyên nhanh cực kỳ, sau 2 tháng chăm chỉ Duyên đã có thể tự mình code được một trang web kể cả back-end và front-end, Duyên cũng chịu khó nghiên cứu thêm về các ngôn ngư phụ trợ, JS, Jquery, Css....

Trong suốt thời gian đó, nó rất hào hứng, tìm dược một học trò giỏi, học nhanh hiểu làm cho sự cao hứng của nó lên đến cao trào.

Nó sử dụng tài khoản cũ của nó trên freelandcer để tìm những dự án cho Duyên làm, mọi thứ đều trôi chảy...

Tối nay, Duyên nấu ăn tại nhà, nó và Nhung là khách mời danh dự... mừng vì đồng lương đầu tiên trong dự án đã hoàn thành.

- Chẹp có ăn chưa ? đói quá trời ơi ! nó than thở

- Xì ! anh đó, có mà mơ đi, toàn ngồi không đòi ăn – cả hai cùng nói

- Trời ơi ! chắc đi ăn cơm tiệm trước quá

Nó nhớm người ngồi dậy định đứng lên, ăn ngay 1 cái khăn bay tới, sau đó là Nhung, lao lên đè đầu nó xuống, đấm vào ngực nó liên tục

- Trời ơi ! hối hận quá ....a.....a...

- Hối hận gì ? ... a nói mau .... – Nhung hét lên

- Dạy võ cho e chi để giờ thảm thương chứ gì ... hu....

- A ! anh .... giết anh luôn ...

Nhung thọc tay vào hông nó, nắm lấy 1 cái xương sườn và bóp mạnh

- Á ! đau đau ... thua rồi, ko có hối hận ..a...á.... tha cho anh đi ..ui ..ui

- Hừ tha cho anh đó, liệu mà nằm đó hóng cơm, đứng lên e xử a luôn

- Trời ơi ! thành giang hồ hết rồi, loạn rồi .....a...a....ui... đâu có... a...

- Hiiii, a mà lộn xộn là coi chừng ...

Nó làm mặt thảm thương, lăn qua lăn lại..... Duyên vừa nấu ăn vừa cười lớn. buổi party nhỏ diễn ra tốt đẹp, vui vẻ....

Về đến phòng, nó và Nhung tắm rửa rồi lăn ra ngủ....

Khoảng 2h sáng, điện thoại nó rung lên.... là Duyên

- Gì đây ? ăn nhiều quá ngủ không được hả mợ ?

- Ghét, đã nói không gọi vậy nữa mà

- Ờ ờ ! quên, mà có gì không ?

- Em không ngủ được

- Sao vậy ?

- Không biết

- Cố ngủ đi, thức nhiều không tốt, chắc làm đêm quen nên khó ngủ hả ?

- Chắc vậy !

- Đếm cừu đi á

- Đếm rồi, tỉnh hơn nữa

Nó im lặng một chút, Duyên nói tiếp

- Qua đây một chút được không ?

- Chi ? khuya lắm rồi đó, sáng mai còn đi làm

- Chút thôi

- Hic ! nhồi ghê vậy, có lý do chính đáng thì qua, không thì thôi

Duyên bắt đầu khóc, thút thít, rồi khóc òa qua điện thoại

- Này này ! khóc gì đây ? này .... thôi ở đó đi, để đi bộ qua, thiệt là

Nó ngồi dậy, nhẹ nhàng mặc đồ hôn lên má Nhung 1 cái rồi đi ra cửa. Đi bộ ở SG lúc 2h sáng thật yên tĩnh, lâu thật lâu mới có chiếc xe chạy qua, ghé qua cửa hàng thuốc còn sáng đèn, nó mua mấy viên an thần.

- Mở cửa đi, tới rồi nè

Duyên mở cửa, vẫn mặc đồ ngủ, tất nhiên là trống trơn bên trong >”<. Nó thấy ngại, ngồi xuống bên ngoài.

- Sao không vào ? ngồi ngoài lạnh đó

- Gớm, đàn bà gì mặc đồ thế kia ai dám vào

- Vậy hả ! đợi chút

Một lúc sau Duyên trở ra

- Vậy được chưa ?

- ừ !

Nó đứng dậy đi vào trong, Duyên đóng cửa xong rồi ngồi xuống bên nó

- H sau này dạy D thêm tiếng anh được không ? Hôm nay nói chuyện với khách hàng, không hiểu gì hết, dùng google translate hoài

- Vậy là khóc đó hả ?

- Không phải, tự nhiên nhớ nhà, nhớ lúc trước nên ....

- Thôi, thực tế mà sống đi, ngủ được chưa ? mua cho viên thuốc an thần nè

- Ừ ! chắc sẽ được

- Vậy thôi H về đây, cố gắng lên...

- H !

- Gì ?

- D hỏi một câu được không ?

- Nói đi

- Cho D một lần được không ?

- Cho ? cho gì ?

- Chuyện kia – mặt D đỏ lựng

- Điên hay gì đây ? 2h sáng kêu qua để nói chuyện này đó hả ?

D lao tới, ôm lấy nó, khóc

- D đã mong từ lâu lắm, được ôm H thế này, được H ôm lại... hu..u... D cảm thấy cô đơn quá

- Biết là thế, nhưng chuyện gì ra chuyện đó.... tương lai H cưới Nhung rồi, làm vậy đâu có được

- Được mà, D chấp nhận là người phía sau thôi, chỉ cần..... chỉ cần..... H yêu thương là được

- Khùng ! năm nay D mới có nhiêu tuổi đâu, kiếm một người khác, họ sẽ yêu thương tốt hơn, chăm lo tốt hơn. H giờ bản thân còn lo không nổi, nợ nần tùm lum... Với lại cho dù là quá khứ, nhưng vai vế chúng ta cũng không làm được chuyện đó.

- Vai vế gì chứ ! D ly dị rồi mà huu.u...

- Nói chung là không được, đừng có lì quá, H mà tránh mặt thì hỏi sao ?

Nó ra về ! tâm hồn trĩu nặng, sao ai đến bên nó cũng thế, cứ nhất thiết phải yêu nó như vậy sao ? mệt mỏi....

Sáng hôm sau đi làm, nó hoan toàn chú tâm vào công việc, mọi thứ khác nó đều dẹp qua một bên. Buổi trưa sau khi ăn xong, nó ngồi uống cà phê ở một quán cóc bên cạnh công ty, mua vài tờ vé số cầu hên....

Hơn 9h tối, điện thoại nó lại reo lên

- Gì đó D ?

- H ơi !

- Gì ? có gì không ?

- D không muốn sống nữa, D thấy cô đơn quá

- Trời, cái gì vậy ? nói năng lung tung gì đó

- D đang ở cầu Chà Và, D muốn chết quá

- Nè nè ! đừng có mà điên nha

- H nói đi ! H có chiếu cố D không ?

- Trời ơi ! nói cái gì nữa đây ?

- Vậy đi, D biết rồi

Duyên cúp máy, nó gọi lại không được. Nó lao ra nhà xe, với tốc độ nhanh nhất từ Tân Bình chạy qua Quận 5, nó không quan tâm cái gì khác nữa. Đi đến cầu, nó thấy đám đông tụ tập đông lắm....

Nó lao đến, khóa cổ xe, bật chống trộm rồi chen qua đám đông, nó lo sợ... Len lỏi qua được, D đang ngồi đó, trên thành cầu, không ai dám tiến lại, chỉ bu thành vòng tròn.

Duyên ngồi đó, nước mắt vẫn chảy, nhìn thấy nó, ánh mắt càng trở nên buồn hơn, nó cảm giác được nước mắt lại trào ra nhiều hơn.

- Vĩnh biệt ! D nhìn nó và chỉ nói có thế

Ngã ngửa ra phía sau, D rơi xuống dòng sông đen ngòm, không do dự, nó lao tới nhảy ngay theo D, D rơi xuống trước, nổi lên, nó rơi xuống và đạp mình đến ôm chầm lấy D, dòng nước xoáy mạnh kéo nó trôi xuống dưới.

Nó cố vươn mình đến chân cầu, nó chỉ nghe đầu nó đập mạnh, lấy tay nắm chặt cục bê tông, rồi không biết gì nữa.

PS(all) : Gần cuối 2011, chắc có nhiều bác sống ở Q8 sẽ biết vụ này

Tỉnh dậy trong bệnh viện, Nhung nằm đó, ôm lấy tay nó, D ngồi trong góc, ngồi bệt xuống nền nhà, đầu chống lên gối, mắt đỏ hoe, mặt rất mệt mỏi...

- Nh...u...ng ! nó lay Nhung

Nhung tỉnh dậy mừng rỡ nhìn nó

- Anh tỉnh rồi ! huu..u... em sợ muốn chết

- Ừ ! không sao rồi, sao lại vào đây ? đây là đâu ?

- Chợ rẫy, mấy người đi đường đưa anh đi đó

Duyên cũng đã tỉnh, ngồi trong góc, nhìn nó, khóc thút thít, không dám lại gần nó

Nó quay sang nhìn, thấy sự tiều tụy của D nó cũng không nỡ, nó gọi D lại

- Lại đây ! sao ngồi đó ?

D thút thít đi lại chỗ nó, ngồi xuống... khóc và nhìn nó.... Nó lấy tay đặt lên má D rồi nói

- Khờ quá ! đừng làm vậy nữa biết chưa ?

- Ừ !

Nói rồi, nó thiếp đi, nó mệt .....

1 tuần sau, nó ra viện, chấn thương sau đầu của nó được phán 1 câu xanh rờn “Nếu còn đụng đến cái vết thương đó 1 lần nào nữa thì không may như lần này đâu, cậu phải cẩn thận vào”

Về nhà, cả hai ra sức chăm sóc cho nó, nấu ăn.... phải nói nó ghét ăn cháo cực... haiz.... thế mà phải ăn hoài

2 Tuần sau, nó đã khá hơn, có thể đi lại.... nó đã nghỉ hết cả phép năm....

Trưa nay, đang chăm chú trong công việc, đang đứng để tinh chỉnh lại mấy con server trong phòng server bỗng nó cảm thấy nhói sau đầu. Rồi té ngã xuống.... Chân trái nó cảm thấy tê hẳn, không có cảm giác ...... đây là di chứng của vết thương...
 
Đoạn 33 : Trời Không Phụ Người Có Tình

Sau khi nghỉ ngơi và uống thuốc, di chứng của nó thuyên giảm và trở lại bình thường. Sau 20 ngày, cái chân của nó đã hoàn toàn có thể đi lại được.

Nó chuẩn bị mọi thứ để quay trở lại với công việc, may đời may phước cho nó, giám đốc là một người có tình nghĩa và cũng hiểu nó phần nào, nên cũng dễ dãi hơn trong những lúc như thế này.

Sáng nay Chủ nhật, nó lôi con xe ra để lau chùi, sau bao nhiêu ngày dựng trong xó, bụi bẩn bám lấy chiếc xe... nhìn rất gớm...

Mở cốp lấy áo mưa và vài thứ lặt vặt ra, nó mới thấy xấp vé số và cái ví của nó vẫn an tọa trong xe. Để mọi thứ lên bàn, dựng xe phía trước, mang xà bông và cái thùng sơn, bàn chải, khăn. Nó bắt đầu lao vào chiến đấu với cái xe bẩn bụi kia.

Niềm vui của nó là được tự mình rửa cho con chiến mã của mình, nó không tiếc mười mấy ngàn để ra tiệm, nhưng cái cảm giác tự làm điều đó làm cho nó cảm thấy vui hơn tất cả.

Vào nhà, nó sửa soạn lại đồ đạc, mang cái laptop ra, mở ra để thổi bụi, thêm dầu vào quạt tản nhiệt, lau chùi ram, CPU.... Lắp lại Laptop, nó chợt thấy mấy tờ vé số.

Mở website sổ xố của Bình Dương, nó nhập số của tờ vé số vào trong ô và chọn ngày, gớm... xa tít tắp, cũng đúng lâu rồi mà.

Tim nó thắt lại khi dòng chữ chúc mừng bạn hiện ra. Bình tĩnh lại nó đọc kỹ dòng chữ “Chúc mừng bạn đã trúng giải Phụ đặc biệt”. Giải phụ đặc biệt là giải cho những vé trật hàng trăm nghìn trị giá mỗi giải 100.000.000đ

Mắt nó hoa đi, tim nó như nghẹn lại, nghẹn cứng cả người. Đến cả 5 phút sau, nó mới hết thẫn thờ. Nó lao qua bàn làm việc, tìm chiếc điện thoại, chiếc điện thoại yêu dấu mà nó đã mua tờ đời nào ấy, nó lục tung cả lên, đầu nó như bấn loạn, đến cái điện thoại hàng ngày vẫn để trên đầu kệ sách mà nó cũng chẳng nhớ, cứ lục lọi và quăng mọi thứ tung mù lên.

Cuối cùng nó tìm thấy chiếc điện thoại vẫn nằm ở nơi ấy, cái nơi thường nhật ấy, nó gọi ngay cho em.

- Tút... tút.... Alo em nghe nè anh ?

- V...ề....về đi, về nhà ng....ay nha..... m..à thôi...e...m đang ở trường hả... anh chạy qua đón.

- Có chuyện gì hả a... ?

Nó chẳng thèm nghe hết câu, lấy ổ khóa, cái này ko phải lục nhé, vẫn treo ở cửa thôi ^^. Khóa cửa và lên xe chạy như bay sang trường của em...

Nó đến nơi.. em đang đứng đợi nó ở cổng trường... nhìn mặt em lo lắng... thấy nó thì đỡ hơn...

- Sao anh ? có chuyện gì ? anh làm em lo quá đi mất

- Lên xe, hôm nay học có quan trọng không ?

- Có, thầy đang ôn để làm đề tài nè

- Có quan trọng lắm không ?

- Có nhưng mà nghỉ được, em mượn vở chép sau, mà có chuyện gì, anh làm em lo chết rồi nè..

- Từ từ anh nói, lên xe đi, nhanh nào

Em lên xe, ôm lấy nó, nó lao như bay về phòng trọ, háo hức mở cửa phòng, dắt xe vào trước con mắt ngạc nhiên của em... em há hốc mồm chẳng hiểu nó làm cái gì...

Đóng cửa xong, nó lao đến em, ôm chầm lấy em ngã xuống nệm, nó ôm em, lăn qua lăn lại, cười tít cả mắt, cứ la mỗi một câu “Đã quá, mừng quá”

Em đẩy nó ra trách móc

- Cái anh này, chở về để làm trò khỉ này à...

- Ở ! anh quên, haha, quên béng mất

Bật dậy, mở máy tính đang standby lên, nó chỉ cho em thấy cái kết quả mà trang web đã thông báo vẫn còn đó.

Em chặn tay ở ngực, thở dốc, nhìn màn hình rồi lại nhìn nó... em không tin được, miệng em há hốc ra

- Trúng...u..m

Nó lao đến bịt miệng em, rồi để tay lên miệng

- Suỵt ! ngốc thế, không có la

Nó móc 5 tờ vé số với số đã dò ra, đưa cho em, tay em run bắn lên khi nhìn những con số trên tờ vé số. Em để tờ vé số cẩn thận kẹo trong cuốn sách rồi lao đến ôm nó, ngã quay ra nệm, lăn lên rồi lăn xuống... Nước mắt em chảy ròng ròng, ướt cả mặt nó.

Nó đỡ em ra, lau nước mắt cho em, ôm lấy em rồi nói

- Trời không phụ người có tình em ạ.
 
Đoạn 34 : Ngã rẽ mới

Nó và em hào hứng đi lãnh tiền trúng thưởng, nó tính toán và hỏi thăm một vài người quen, biết được nơi nhận tiền với lãi xuất thấp hơn nhiều so với nhà nước.

Cầm được số tiền trên tay, nó và em rưng rưng nước mắt, nó nghĩ ngay đến việc trả cho xong món nợ kia, cũng đã gần hết nhưng nó vẫn canh cánh trong lòng ...

Đứng trước ngôi nhà của anh P nó và của Nhung vẫn cảm thấy và như hiện ra cái không gian của ngày nào mới đây, nó và cả Nhung cũng ở đây để vay số tiền đó.

Ting tong... nó bấm chuông

- Ai vậy ? trong nhà vọng ra tiếng hỏi

- Dạ em là H em đến gặp anh P ạ

- H hả em, đợi chị chút, anh P đang tắm, vào phòng khách ngồi chơi chút ảnh lên.

- Dạ chị cứ để em tự nhiên

Dắt chiếc xe vào trong nhà, khóa cửa và tiến vào phòng khách ngồi. cái cảm giác hồi hộp xen lẫn vui sướng của cả nó và Nhung, hai đứa cứ nhìn nhau, rồi lại hạ ánh mắt xuống rồi lại nhìn nhau... mỉm cười.

- H hả, đến lâu chưa chú ? anh P lên tiếng từ hành lang

- Dạ em mới đến thôi anh, anh đã ăn cơm chưa ?

- Chưa, anh mới về tới thôi, có chuyện gì mà cả hai lại đến đây thế này ?

- Dạ, em đến để trả nợ cho anh – ánh mắt nó vui mừng nhìn anh P

- Trả nợ ? trúng số sao chú ?

- Dạ anh nói đúng rồi – nó gãi đầu

- Chà may mắn thế, chẳng bù cho anh chẳng bao giờ trúng được tờ nào ra hồn.

- Dạ

- Thế chú tính trả thế nào ?

- Dạ em trả hết số còn lại đã mượn anh, em tính anh cứ tính lãi giúp em, em sẽ trả thêm cho anh chứ không lại thiệt thòi cho anh, số tiền đó để ngân hàng cũng có lãi đó anh

- Chú cứ khéo lo, anh đã nói từ đầu rồi, anh có điều kiện mới cho chú mượn, anh không thiệt thòi gì cả

- Dạ, em cám ơn anh lắm

- Dạ cám ơn anh – Nhung nước mắt lưng tròng nhìn anh P rồi lí nhí

- Không có gì mà, ơ hai cái đứa này. Thế tính trả xong rồi tiếp tục làm không ?

- Dạ còn chứ anh, em sẽ cố gắng đi chung với công ty đến khi nào không thể nữa hoặc hoàn cảnh không cho phép thôi – nó lên tiếng

- Chú không cần phải thế, anh nói rồi, anh cũng không ràng buộc, chú cứ tự nhiên cho dễ sống. Còn việc chú gắn bó được với công ty thì anh ủng hộ hai tay.

- Dạ em sẽ cố gắng. Dạ em đã đếm trước, ở đây là 175 triệu, đó là số tiền còn lại, anh đếm lại giúp em với ạ.

- Ừ để anh nhờ vợ anh kiểm tra. Em ơi, em ra kiểm tra phụ anh chút nhé

- Dạ - vợ anh P từ nhà trong chạy ra

Sau khi kiểm tra xong đã đủ, anh P đưa ra giấy nợ, nó cũng lấy giấy nợ và cả hai cùng xé. Tiếng xé “xoẹt” tưởng chừng rất quen đó lại làm cho nó cảm thấy vui như chưa từng được vui, cái gánh nặng trong cuộc đời nó đã được tháo gút.

Ngồi chơi, ăn bữa cơm với anh P vì bị mời khó từ chối, khi ra về đứng trước cổng, nó quay lại, ôm lấy anh P rồi nói

- Em trả xong nợ cho anh, em thấy rất vui, nhưng tâm can em lại càng tôn trọng anh hơn, sau này có việc gì cần đến em, anh cứ lên tiếng, em sẽ cố gắng giúp đỡ hết mình.

Vỗ vai nó rồi anh P trả lời

- Chú cứ câu nệ, anh em sống trên đời với nhau cứ coi như anh và chú có duyên với nhau, sau này khó khăn anh tin chú sẽ không bỏ anh lại.

- Dạ vâng, thôi vậy hai đứa em xin phép, tối nay làm phiền anh chị quá.

- Không có gì, đi đường cẩn thận nhé

- Dạ cám ơn anh

- Em chào anh ạ - Nhung chào anh P

Nó chở Nhung về, cả hai tâm trạng thật vui, nó như muốn vặn hết ga để bay lên trời ấy, chỉ tiếc cái xe không có cánh mà bay lên thôi.

Tối hôm ấy, mặc dù đã ăn với anh P nhưng chỉ là ăn xã giao nên vẫn còn đói, nó Nhung và Duyên đi ăn hải sản ở Q6, một quán mà nó đã từng làm ở đó trong thời gian trước.

Một buổi tối vui vẻ trôi qua, nó ngủ thật ngon giấc...

Khoảng gần sáng, nó nhớ lơ mơ như vậy, nó nghe có tiếng gọi nó và lay nó

- Anh, dậy đi

Nó lơ mơ, cảm giác giọng nói này quen lắm, trong tiềm thức tuy đang ngủ nhưng nó vẫn cố nhớ xem giọng nói này đã nghe ở đâu ? quen lắm. Rồi nó chợt tình, bật dậy.

- Thu..... là em.... là em đúng không ?

Nó nhìn xung quanh, tìm kiếm, vội vã, nó khóc

- Em đây

- Em về thăm anh phải không ? em về vui chung với anh phải không ? anh vui lắm, vui lắm... huuuu

Nó khóc tu tu như một đứa trẻ lên ba, Thu đến bên nó, nhẹ nhàng ôm lấy nó

- Em cũng vui, em rất vui

- Em đừng bỏ anh đi nữa nha.. anh nhớ em lắm .. nhớ em lắm Thu ơi

Tiếng vọng của nó như kéo dài ra, rồi lại chen vào tiếng gọi của Nhung

- A...nh... anh à, anh ơi ...

Nó mở mắt, nhìn Nhung đang nhìn nó, lo âu. Nó đưa tay ôm lấy em rồi thì thào

- Không phải ác mộng, Thu về thăm anh, chúc mừng cho hai đứa mình.

- Thật hả anh ? thật hả anh ?

- Ừ

Rồi nó thẫn thờ đi vào nhà tắm.. nó nghe Nhung nói ở ngoài.

- Em chạy đi chợ, anh ở nhà nhé

Nó nói với ra

- Ừ

Nó tắm táp, đứng dưới làn nước đang xối vào mặt, nó lại nhớ về Thu, nhớ gương mặt ấy, không tiều tụy như trước, nhìn em vui lắm... Nó nhớ em lắm

Nó bước ra ngoài, nó không quấn khăn, nó cứ nghĩ nhà có một mình nên nó cứ trần truồng đi ra tủ lấy quần áo.

Đang dụi cái khăn trên đầu lau tóc, bước ra ngoài, nó đi đến bên cái tủ, bỏ khăn ra ngồi quay lại để lấy đồ

Chợt nó khựng lại, đứng hình trong 20s, người nó như không còn cái gì hoạt động ngoài đôi mắt.

Duyên ngồi đó, trên giường của nó và Nhung, nhìn nó bằng đôi mắt mở to hết cỡ, miệng cũng đã há ra... mặt đỏ lựng

Nó đưa chiếc khăn trên đầu với tốc độ nhanh nhất xuống che hạ bộ của mình, mặt nó cũng đỏ lên không kém

Duyên mỉm cười nhìn nó

- Tự nhiên quá ha ?

- Tr..ời nhà tui mà... sao vào không báo gì hết vậy ?

- Ngu gì báo á, báo sao xem được cảnh này... hiiii

- Bó tay với D rồi

Nó lấy quần áo, đi vào nhà tắm để thay, cũng tránh đi sự ngượng ngùng đang xâm chiếm nó. Duyên đã từng tấn công nó, nên việc đó với D cũng nhẹ nhàng, với nó thì khác...

Nó vừa vào trong phòng tắm, chưa kịp đóng cửa thì một cái bóng cũng đã nhanh như cắt tiến theo nó, ôm chầm lấy lưng nó. Nó đơ đi, người lại cứng lại, rồi lại hoàn hồn

- D ra ngoài đi, làm gì vậy

- Không, cho D ôm một chút

Nó xoay vai đẩy D ra khỏi tấm lưng của nó, nó xoay lại, tính đóng cửa. Bàn tay D vòng nhanh qua cổ nó, kéo đầu nó xuống và rồi một nụ hôn đặt lên môi nó, mạnh bạo

Nó đẩy D ra rồi đóng cửa, dựa lưng vào cửa nó suy nghĩ nhiều thứ.

Lúc nó ra thì D đã về, nó thơ thẩn một lúc rồi ngồi vào máy tính lướt web. Lâu rồi nó chưa lên lauxanh.us, một phần vì không có tâm trạng, một phần vì cuộc sống hối hả. Nói không sợ dị, mục duy nhất mà nó thích xem làm mục ảnh chụp lén... ha ha, cái mục đó cho nó có cảm giác thực hơn các mục khác, các mục khác người ta chụp ảnh có mục đích, nó cảm thấy nhàm chán...

Đang hí húi lục tung cái box đó lên, bỗng hai bả sườn nó bị nhéo mạnh

- A, bắt quả tang, cái anh này, đen tối, xấu xa, đê tiện, đi xem mấy cái thứ đó ha

- He he, lâu lâu lướt qua đó mà, tính kiếm bộ cấp 3 nào tối mình xem ^^

- Xì ai thèm coi

- Phải không đó ?

- Xì không thèm nói chuyện với anh nữa, em đi nấu ăn

- Hiiii, ăn xong rồi.... nhe ^^ - nó cười gian

- Gớm, mới sáng mà nổi dâm tặc rồi

- Dâm gì, vợ a a dâm ^^ hê hê

- Không ngó đến anh nữa, nham nhở

Em đi rửa đồ ăn, hí hoáy nấu nướng, nó thì lướt thêm vài topic nữa....

Nó chợt thấy mấy cái quảng cáo, về mấy bộ phim chiếu rạp. Nó lên coi thông tin về chỗ và thời gian, nó đặt vé.... mọi thứ trong im lặng ^^

- Em ! tối nay đi chơi há, lâu rồi mình không đi chơi

- Đi đâu, biết đi đâu ? ở nhà ngủ cho khỏe

- Xì ăn ngủ thành heo hết rồi, tối nay a chủ xị, em chỉ ngồi và đi thôi ^^

- Hiiiii, ăn cơm đi anh.

- Ừ

- Em ơi, em có cất chìa khóa phòng của anh không ?

- Không

- Lạ vậy, tìm không thấy, thôi kệ để tối về tìm

Nó chở em đi xem phim ở đường Nguyễn Du, bộ phim hoạt hình mà em rất thích và cũng là thể loại duy nhất mà em thích, nhưng ngược lại với nó, nó muốn em vui.

Buồn chán với bộ phim trong khi em hăng hái, hăng say chăm chú lên màn hình. Nó nảy ra một ý, nó luồn tay sang tay ghế của em, đặt hờ lên đùi em. Em không để ý chuyện đó, nó cứ nhích dần dần bàn tay của nó đến gần cạp quần của em, nó nhẹ nhàng kéo nhẹ cái phéc – mơ – tuya quần em xuống, nhẹ hết mức có thể để em không biết, nó chồm sang hôn em, cũng là hành động để bàn tay của nó có đủ độ dài để đưa qua cái lỗ mới kéo xuống đó.

Nó nhanh nhạy đến mức khi em biết bàn tay nó đã lọt vào trong thì không còn kịp nữa, nó thừa biết em không thoải mái chuyện tình dục ở nơi khác ngoài giường của hai đứa. Nó thì thầm vào tai em

- Để yên nhé ! em cứ xem phim đi hiiii

- Anh này, bỉ ổi, làm gì đó, rút tay ra mau

- Còn lâu, hiii anh không rút, em xem phim đi, anh làm gì mặc anh

Nó luồn tay xuống, kéo cái quần con xuống để đưa tay vào thẳng khu rừng rậm kia, cái không khí tĩnh lặng của phòng chiếu làm nó trở nên càng hồi hộp, nó chờ đợi các âm thanh phát ra từ bộ phim để thực hiện ý đồ đen tối của nó trong bóng tối.

Em ngồi đó, cơ thể đơ cứng lại, nhột nhạt nhưng không dám phản ứng mạnh. Em lấy áo khoác, để lên bụng, phủ qua bàn tay đen tối của nó, rồi nhìn nó với anh mắt van xin.

Ngón tay của nó mò mẫm đi xuống, đến hạt đào nhỏ, nó dừng lại và xoa nhẹ nhàng, em uốn éo theo nhịp xoa của nó, bấu mấy ngón tay vào cánh tay nó, nhìn nó với ánh mắt van xin.

- Ư….. em nấc lên

Như nhớ gì đó, em lấy tay nhanh như chớp bịt miệng lại rồi nhìn nó với ánh mắt càng thê thảm hơn. Nó nào có tha…

Ngón tay của nó lại lướt xuống, khe đào nguyên đã ướt đẫm, chất nước mà nó luôn thích….

Nó đưa ngón tay ra vào động đào nguyên đó liên tục, nhịp độ càng ngày càng nhanh hơn, sức bấu của ngón tay của em vào tay nó lại càng mạnh hơn

- Ư….ư… th..ôi a..nh – em thì thào với nó

- Hii…. – nó cười nhăn nhở với em

Người em rung lên, rung rất mạnh, em co giật cơ bụng, giải thoát một lượng lớn chất đào nguyên từ trong động vào ngón tay nó…

- Ra nhiều quá nè…. – nó thì thầm vào tai em

- Ư… anh xấu…

- Hiiii

Hết bộ phim, em đi ra ngoài cùng với nó, ôm cánh tay nó, mặt đỏ bừng, bước đi xiêu vẹo….

Nó rất vui vì cảm giác lo sợ và phấn khích khi làm việc này giữa đám đông, nó nhìn em cười nhăn nhở.

Về đến nhà, đưa xe vào và đóng cửa, nó bế em lên giường, giải thoát những thứ vướng víu trên cơ thể em, nó nhẹ nhàng chăm sóc hai quả đào tiên, em cong cớn, dư âm của việc nó làm trong rạp làm cho em dễ dàng cảm nhận cảm giác nó đang mang đến cho em hơn.

Nó lướt dần xuống bụng, quét qua rốn rồi hạ dần xuống khu rừng rậm, cắm mũi và hít một hơi dài, mùi thơm thoang thoảng làm cho nó còn đê mê hơn.

Ngậm hạt đào của em, cái hạt đào mà nó đã chăm sóc suốt buổi xem phim, nó ngậm nhẹ nhàng, đưa lưỡi lướt qua rồi lướt lại, em cong người lên, hai tay ôm đầu nó nhấn xuống, nó ngậm hút mạnh, lấy răng cà nhẹ vào hột đào đó, em rung lên, rung dữ dội, rồi cứng người lại, nó hạ nhanh miệng xuống dưới động đào nguyên và hứng trọn dòng nước đang phun ra như nham thạch núi lửa phun trào. Nó nuốt liên tục…

Em thả người phịch xuống nệm, nhắm mắt, thở…. Nó nhẹ nhàng tiến vào giữa hai chân em, rồi nhẹ nhàng đưa chàng lính vào thăm động đào nguyên. Nó đưa vào, rút ra đều đặn, em cong người, quàng hai tay ôm lấy cổ nó

- Ư…ư…. Anh xấu… hư….

- Xấu à, dám nói anh xấu à, xấu này, xấu này

Mỗi câu đó nó thúc mạnh hết mức. Em cong người lên

- Sinh cho anh baby nhé

- Hư… anh xấu….

Nó thúc nhanh dần, rồi cao trào của cả hai cùng đến, em cong người lên

- Ư.. em ..ra…aa..

- A….a….

Nó thả người xuống, nằm qua bên cạnh em, thở dốc…. em lăn ra ngủ, nó đứng dậy, lấy khăn để lau cho em. Nó đi vào toilet, mắt nó như hoa đi…. Duyên ngồi trên bồn cầu, quần lót đã tuột xuống đến mắt cá, mắt nhắm, ngẩng đầu lên trời, tay vẫn hoạt động tích cực ở vùng động đào nguyên.

Nghe tiếng động, Duyên mở mắt ra, thấy nó, em cũng bất ngờ, rồi đứng dậy ôm lấy nó….

- Cho em… cho em….

Nó đẩy D ra, quay lưng….

- Đừng… anh đừng đối xử với em như thế….

Nó khựng lại, quay lại nhìn em, cúi xuống, kéo quần của em ở duố mắt cá, mặc lại cho em, rồi nó ôm và nói

- Để lúc khác nhé, mà em đến đây lúc nào ?

- Em đến lâu rồi

- Sao em vào được ?

- Chìa khóa của anh

- Vậy là em lấy, thảo nào anh không tìm thấy

- Hì

- Em ra ngoài đi, Nhung ngủ rồi, em ở đây cô ấy thấy anh không biết nói sao cả

- Vâng

Nó dắt em ra ngoài, ngồi nói chuyện

- Em trả lời anh đi, sao em phải thế này

- Cuộc đời em còn dài mà, sao phải thế

- Chẳng có ai quan tâm đến em cả, chỉ mỗi anh… em được như hôm nay, cũng nhờ anh cả…

- Khờ quá, cái đó là giúp đỡ thôi, có gì mà phải vậy

- Kệ anh, lắm chuyện

- Thôi đi về ngủ đi, chuyện hôm nay đừng nghĩ tới nữa, anh không muốn làm tổn thương Nhung và cả em nữa. Cũng đừng làm điều gì ngu ngốc như lần trước, mọi chuyện tự nhiên nó sẽ xảy ra thôi. Hứa nhé

- Vâng.

- Để anh đưa về

Khóa cửa nó đưa Duyên về nhà trọ, tâm trí nó suy nghĩ nhiều thứ, có lẽ cuộc đời nó sẽ phải rẽ thêm một ngã nữa, một ngã rẽ mới.
 
Đoạn 35 : Mua Đất Xây Nhà

Mọi chuyện lại êm đềm xảy ra theo đúng những gì nó đã sắp đặt, cuộc sống vẫn vậy, nó vẫn đi làm, Nhung đã tốt nghiệp, xin việc ở một công ty tại Quận 5, Duyên sau khi học những kiến thức của nó, bây giờ đã là một Freelancer chuyên nghiệp.

Kết quả xét nghiệm từ bệnh viện chuyên não trung ương cho biết, phần vỏ não của nó bị lệch tâm so với vỏ não bình thường 3’5 độ và có chiều hướng di chuyển về phía não.

Tỉ lệ của cuộc phãu thuật sẽ tùy thuộc vào việc Não có thích ứng tốt với vỏ não sinh học thay thế trong thời gian nuôi vỏ thật ở dung dịch hay không ?. Nếu rơi vào trạng thái hôn mê sâu và không hồi tỉnh, có thể nó sẽ trở thành người thực vật.

Việc này là một biến cố bất ngờ đối với nó, nó vẫn chưa quyết định có tham gia vào ca mổ hay không ? 15% ???? thấp quá.

Duyên đã chuyển đến ở cùng phòng với nó và Nhung, Nhung cũng dễ dàng chấp nhận em bởi một lẽ…. tất cả những biến cố trước Nhung đều biết, chỉ là nó không biết Nhung đã biết mà thôi. Nhung không đòi hỏi gì ở nó, và Nhung cũng chấp nhận tình cảm của Duyên đối với nó.

Với đồng lương của cả 3 gộp lại, hàng tháng sau khi trừ đi chi phí ăn uống cũng còn dư lại được một con số kha khá. Sau 1 hơn năm cả ba đã tích góp đủ số tiền mua một căn nhà ở Bình Tân.

Ngày giỗ Thu, nó đã ngồi bên cạnh em cả ngày trời, tâm sự với e nhiều thứ, những thứ nó hứa hẹn khi gặp em dưới đó sẽ nói hết với em, căn phòng buồn chỉ tiếng nó và một vài người nữa…

Nó không chịu quyết định của Nhung, nhưng rồi cũng phải siêu lòng, giữa năm 2012 nó và em đã chính thức tổ chức lễ cưới. Mặc dù nó không muốn, bản thân nó còn chưa biết nó còn sống được bao lâu nữa có tồn tại được hay không ? nó chẳng muốn mang đến nỗi đau cho Nhung.

Duyên chấp nhận làm người phía sau của nó, không danh phận…

Ngẫm nghĩ cuộc đời, nhiều lúc lại quá là buồn cười…. vui thì vui tột cùng, rồi khổ thì chẳng biết so với ai… Nó quyết định tham gia ca mổ, chi phí thì đã có người đứng ra lo cho nó, việc nó cần làm là ổn định tinh thần, phải ổn định tinh thần.

Trong thời gian chờ đợi, nó vẫn đi làm, vẫn đi học…. chẳng nói với ai điều mà nó đang mang trong người ngoài người thân trong gia đình.

Sau nhiều lần xét nghiệm các vấn đề liên quan để thực hiện ca mổ, ngày mổ chính thức đã được định vào năm 2013.

Một năm nữa lại trôi qua, bỗng nó nhớ đến việc nên ghi lại hồi ký của mình, để lại nếu nó có ra đi chăng nữa thì coi như là món quà cho người ở lại, cho Thu và cũng là món quà của nó dành cho xã hội, để mọi người biết đến cuộc sống của nó, cái khó khăn của cuộc sống.
...
...
Sáng hôm sau, nó đến cty, làm việc, trưa nó tạt qua chỗ Nhung làm việc chở em đi ăn cơm, nó sợ nó sẽ không còn thời gian để làm việc đó lâu hơn nữa…

Cả hai đang nằm ngủ bên cạnh nó… nó buồn…. ngồi dậy, bật máy tính… châm điếu thuốc, 12h kém rồi….

Vô vọng… nó cảm thấy khóc nhiều cũng mệt mỏi…. 2h40 nó lăn ra ngủ….

Trưa nay, lang thang đọc mấy truyện trong mục hot, thấy nhiều ông cứ la làng sao mấy bác đó đem con bỏ chợ… tự nhiên nó có ý ghẹo mấy ông đang lậm câu chuyện của nó… ha ha….

Lý do mà nhiều mem hầu như chưa biết… nó chỉ viết câu chuyện này khi mọi người đã ngủ…. nó hồi tưởng nên không muốn ai thấy nó đang khóc hoặc ai đó làm gián đoạn hồi tưởng của nó… đêm tối, yên tĩnh, bóng đêm là bạn của nó….
 
Đoạn 36 : Đoạn hồi ký cuối cùng

Làm đoạn này, theo dõi lại thời gian nó lại nhớ đến em, em đẹp, nét đẹp tây nhưng lại thánh thiện… một cô gái tây thánh thiện … Elizabeth

Hồi ức lại tràn về khi ghi dòng chữ này… em đã có chồng… và tuần trăng mật của e là ở VN…. Em không gặp được nó, em trở lại Hà Nội… còn nó đã trở về Hồ Chí Minh…

Cứ ngỡ tưởng rằng em sẽ trở về mà không gặp nó… nhưng em và chồng đã đến Hồ Chí Minh… nó lại làm hướng dẫn viên cho em và chồng…. gần 2 tuần… đêm nào cũng ngồi nói chuyện với nhau ở Bùi Viện….

Em có vẻ rất hứng khởi khi gặp lại nó, chồng em cũng là một người đàn ông tốt và rất đàn ông… haiz nó mừng cho em

Cái mà nó buồn cười nhất của mấy ông comment là cứ đòi học điểm huyệt cái huyệt hội âm … :d thật không chịu nổi…

Những ngày tiếp theo, cứ như là lịch trình… nó làm việc xong, đêm tối lại ngồi hồi tưởng… hồi tưởng để ghi lại câu chuyện này…

Tối 26-04, nó đọc và trả lời một loạt comment…. Sang hôm sau nó và gia đình đi Vũng Tàu…

Chuyến đi chơi này, chẳng phải là dịp gì, cũng chẳng phải là lễ gì, chỉ là nó muốn cả gia đình cùng đi đâu đó, cả gia đình…. Có lẽ là lần cuối….

Ngày đi Vũng Tàu, mẹ và hai em tha hồ đi chơi ngắm cảnh, nó và bố chỉ tháp tùng và ngồi nói chuyện với nhau, về cuộc sống, về những gì sẽ xảy ra… về tất cả mọi thứ….

Nó và bố uống khá nhiều vào ban đêm, suy nghĩ của một người cha làm ông không ngủ được, suy nghĩ của một người như nó cũng chẳng làm nó ngủ được, về phòng, nó lại nhớ em man mác… Thu ơi ….

Nó nằm đó, đặt đầu mạnh xuống gối, khóc lên những tiếng nấc… Em và Duyên vào phòng lúc nào nó cũng chẳng biết, hai em ngồi cạnh nó, nhìn nó khóc… rồi cũng khóc theo….

Nó mệt mỏi, say cmnr, lướt lên ***.com. Từ ngày viết câu chuyện này, *** dường như là cái gì đó thân thuộc với nó… nó lên chỉ để xem có ai comment về câu chuyện của mình không ? có ai nhận ra điều gì mà nó gửi gắm trong đó không ?

Nó chán nản, trong cơn say… viết một đoạn về em, về Thu…, nó hồi tưởng về cái vui khi ở nhà của em…, trong cơn say, tay nó viết tên giữa em và Nhung cứ loạn cả lên….

Đoạn 28, đó là con dao đâm vào trái tim đang say xỉn của nó… nó buồn man mác… khóc nữa…., lại ôm gối rồi khóc… nó nhớ về ngày đó, nắm bàn tay mềm oặt của em, nó như không muốn buông ra… em không còn nắm tay nó nữa… mặc du tay em vẫn ở trong tay nó, bàn tay bé nhỏ của cô bé miền tây…

Nó đau đớn, Nhung ôm lấy nó,

- Anh đừng viết nữa, quá khứ thì cứ để nó qua đi… anh cứ như thế này em và cha mẹ sao sống nổi hả anh ?

- Anh xin lỗi

- Anh không có lỗi, chỉ là cuộc sống này với anh nó khắc nghiệt quá thôi

- Em đừng nói vậy, không có gì là khắc nghiệt cả… anh chỉ buồn.. anh nhớ Thu.. nỗi nhớ quay quắt trong lòng mà anh không có cách nào để giải tỏa được… h..u..u….

- Em biết mà

- Ừ, anh chỉ vậy thôi, còn về cuộc đời, có em, có Thu, và có Duyên là những món quà lớn đối với anh rồi… anh không mong ước gì thêm cả, thật là không mong ước gì thêm nữa.

- Em hiểu mà… anh mà có chuyện gì.. em cũng không sống nổi đâu

- Em đừng nói thế… em phải sống… sống cho thật tốt… chăm sóc cha mẹ giúp anh nhé…

- Anh ơi! Anh đừng như vậy mà…

Nó và em cứ ôm lấy nhau, khóc rồi thiếp đi… cơn say cuối cùng rồi cũng đánh gục nó…

Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy…. đọc những dòng comment suy nghĩ…..

Rồi những ngày đi dã ngoại cũng qua đi… nó trở về với căn nhà của nó , của em….

Cái thôi thúc như cồn cào thúc đẩy nó tiếp tục câu chuyện mà nó đã đặt dấu chấm hết…. nhưng nào đã hết đâu….

Ngày giỗ em, nó ngồi thừ trong nhà để cốt, kể cho em nghe nhiều chuyện, kể cho em về những cái nó sẽ đối mặt sắp tới… khóc, cười… nó hát cho em nghe, bài cũ, bài mới… mặc kệ ánh mắt nhìn của các sư, của những người vào thăm người trong này…

Buồn lắm….

Rồi cái ngày đó cũng đã đến, nó đã sắp xếp dời ngày mổ lại để làm những thứ mà nó cân nhắc phải làm với gia đình… nhất là với Thu… nó phải ngồi bên em một lần cuối… nó dự năm sau chắc sẽ không được vậy nữa…

Nhập viện, nó phải làm đủ thứ xét nghiệm từ CT, chụp tim, chụp não, điện tâm đồ, cho đến lấy tủy, lấy mảng sọ…. mỗi xét nghiệm mang đến cho nó cái đau riêng.. thể xác và tâm hồn.

Nó nằm phòng cách ly 2 tuần để khử trùng và tiêm thuốc hỗ trợ

Ca mổ này sẽ có hai giai đoạn nguy hiểm, giai đoạn đầu là tách vỏ não, tỉ lệ khá cao.. giai đoạn hai là ghép lại vỏ não.. tỉ lệ 15%... ôi cái tỉ lệ…

Nó và gia đình đều phải ký nhiều loại giấy cam kết, không khiếu nại, cam kết tuân thủ… lung tung

Ngày nó tách não… hôn mê 3 tuần, đầu óc nó chẳng có gì… chẳng có gì ngoài ngày đầu và ngày tỉnh dậy.

Mở mắt trong phòng trắng toát… trên đầu là đủ thứ loại ống cắm vào, tay nó cũng có…

1 tuần sau, nhờ giường nâng nó đã có thể ngồi dậy được… kê 1 cái bàn, nó có thể đọc sách… tội nghiệp cái lap của nó, phải để trong phòng khử trùng và xịt khí khử 2 ngày mới được mang vào phòng….

Ngồi viết thêm vài đoạn, trả lời và chủ yếu là đọc comment… đến lúc này nó mới thấy, câu chuyện của nó đã mang lại được đúng cái mục đích mà nó muốn câu chuyện làm được… nó cảm thấy vui..

Có nhiều người đã đồng cảm hơn với câu chuyện của nó… có lẽ cung bậc của cảm xúc lên xuống đã làm cho người ta có được cái chân thật của câu chuyện.

Viết thêm vài đoạn nữa trên giường bệnh….

Đêm nay, nói chuyện với một người con gái..một người con gái mà trong suốt câu chuyện nó chưa hề nhắc đến.. chưa hề đả động đến, là người con gái mà nó không muốn nhắc đến trong câu chuyện.. không phải nó không yêu em.. không phải nó không muốn em xuất hiện trong câu chuyện của nó… nó làm vậy bởi vì chính em là người mà nó không muốn em phải xuất hiện nhất… em là người mà nó cảm thấy ân hận nhất khi đã trót để em yêu nó… một cô bé ngây thơ có tình yêu mãnh liệt.

Nếu em đang đọc đoạn hồi ký này, chắc hẳn em sẽ biết nó đang viết về em, người con gái thầm lặng bên cuộc đời của nó.

Lỡ tay, đánh rơi con chuột không dây xuống sàn nhà… chẳng có ai ở đó để nó nhờ vả… , nó cố gắng nghiêng người xuống để lấy hai chân kẹp… khi hai chân gần với tới con chuột, nó cảm thấy xương sống đau nhói, nó bị tuột xuống, mấy đoạn dây trên đầu nó bị bứt đứt ra, nó ngã xuống sàn…

Đau nhói ở mọi chỗ, nó tưởng như chết đi… gượng leo lên lại máu đổ đỏ cả cái khăn trắng của giường… nó không trả lời em nữa… gục xuống đó…

Chắc gần sáng, nó nghe tiếng la thất thanh của bé y tá… rồi chuông báo động, rồi y tá, chắc mấy đứa, lao tới lay nó…. Gọi nó…. Tát vào mặt nó…. Nó mở mắt, nhìn cô bé y tá đang vỗ vào má nó, vừa gọi vừa khóc….. thật là….

- Anh chưa có chết mà ? sao thế ?

- Trời ơi, anh làm cái gì vậy ?

- À, mấy cái này đó hả…. anh lỡ té xuống giường, bò lên mệt quá nên ngủ thôi

- Trời ơi, anh chưa chết là hên rồi đó…

- Ờ ờ , nó cúi mặt xuống

Thằng cha bác sĩ chạy vào, nối ống, nối dây, mấy em y tá lau máu, thay ra giường…

- Chú mày tính đùa với tử thần hả ?

- Em xin lỗi anh, tại e không để ý nên bị té..

- Anh thua chú, liệu hồn đi

- Dạ

Nó ngồi thừ ra, cái máy của nó bị thấm máu xuống main rồi, tắt ngóm… haiz

Những ngày sau đó, nó không có máy, nó cồn cào, nó khó chịu, cái nỗi nhớ cái máy làm cho nó cồn cào… haiz khổ thật chứ

Những ngày sau đó, chắc sợ cái quậy phá của nó, thế là ban đêm lại có 1 ẻm y tá ngồi trực ở phòng nó. Khoảng 4h ẻm đi làm vệ sinh cho các bệnh nhân ở phòng khác và cả nó rồi ra về.

Mô tả về ẻm, khá xinh, người Hà Nội, giọng nói khá nhẹ, mặt nghiêm túc, giống thanh niên nghiêm túc vậy… :d

Em sài iphone máy lap của e là cái mà nó luôn mơ ước Mac haiz…. Nhỏ xinh

Sau nhiều hôm lân la nói chuyện, cuối cùng nó cũng mượn được cái máy của em để dùng tạm vào ban đêm, lúc em ngủ….

Thế là câu chuyện được tiếp tục… có những đêm thức khuya, ẻm dậy la nó rồi lấy máy tắt bắt nó đi ngủ.

Có những đêm ẻm mệt hay gì, ngủ thẳng cho đến lúc đồng hồ kêu.

Những lúc ngồi tâm sự với nó, nói chuyện, cả hai lại như xít lại gần hơn ngày đầu, nó kể ẻm nghe câu chuyện của nó, cái mà nó đang ấp ủ chia sẻ với mọi người…. Ẻm cũng trải qua các cung bậc cảm xúc, khóc, cười ngất, trầm ngâm….

Đêm đó, là một đêm nào đó trên cái giường mà nó đang nằm đây. Nó bỗng mở mắt vì một cái gì đó chạm vào tay nó. Ẻm ngồi bên cạnh giường của nó, nắm lấy tay nó, má ẻm đang kề lên mu bàn tay, rồi những giọt nước nóng hổi lại rơi xuống bàn tay nó… nó cố kìm nén để không cử động… nó cảm thấy mũi mình cay cay….

Rồi lại thiếp đi vào giấc ngủ, gần sáng chưa tới giờ chuông reo, nó vẫn thấy ẻm nắm cánh tay nó, áp mặt ngủ ngon lành, nó thật muốn lấy bàn tay sờ lên khuôn mặt đó hết biết…. nhưng thôi…. Những người khổ vì nó như thế đã đủ rồi…

Nó nhắm mắt chờ đến giờ chuông reo, ẻm tỉnh dậy và làm công việc của mọi ngày….

Nó đã gần hoàn thành câu chuyện hồi ký này, nó vẫn say sưa viết khi có thể….

Còn 2 tuần nữa, là ngày định mệnh của nó là cái ngày mà nó phải lên bàn cân và ôm lấy cái tỉ lệ 15% kia theo để cùng so sánh với cán cân cuộc đời…

Nó cảm thấy có chút lo sợ…. thời gian này ẻm và chàng lại cãi nhau, lý do cũng bình thường cho bất cứ đôi lứa nào yêu nhau… và những khoảng đêm như thế.. là khoảng thời gian mà nó giảng giải về cuộc sống nhiều hơn cho cô nàng…

Lại một đêm cách đây vài ngày, vẫn là nó, giật mình mở mắt trong đêm… ẻm đang nắm cánh tay nó, nói rất nhỏ, nhưng cái tĩnh mịch của căn phòng làm cho nó đủ nghe những lời ẻm nói.

- Cám ơn anh, cám ơn anh đã làm bạn em bấy nhiêu lâu, em đã học được nhiều thứ từ anh, nhiều thứ lắm, em cảm thấy cuộc sống của mình còn tốt đẹp hơn, còn đầy đủ hơn anh… sắp tới anh phải đối mặt với khó khăn… sau này không biết em có còn gặp anh không ? người bạn mới ?

Rồi em khóc, kìm nén không để ra tiếng như sợ nó biết, người em nấc lên…., nó nhắm mắt… chắc mắt nó cũng nhòe…..

Rồi em đứng lên, di chuyển về phía nó, đặt lên môi nó một nụ hôn, không phớt qua, em để lại một chút, một khoảng thời gian ngắn ….

Tâm tư nó như nổ tung, nó chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra… nó nằm im để tránh cái bẽ mặt cho cả hai… nó thổn thức…

Mấy ngày nay, em nhìn buồn hơn, nhìn xa xăm hơn…, mắt em hay đỏ hơn, em chăm sóc cho nó nhẹ nhàng hơn, nhìn nó nhiều hơn…. Nó cảm nhận như vậy…

Đêm nay, là đêm cuối cùng… ngày mai là ngày nó phải lên bàn mổ lần nữa, lần này chẳng biết nó có còn được trở lại cuộc sống hay không ?, đó là cái lý do cho đoạn này, đoạn cuối cùng…. Đoạn kết cho câu chuyện mà nó đã khơi mào từ lâu….

Chẳng biết sau này sẽ ra sao, nó có tiếp tục được câu chuyện này hay không ? hay chấm dứt tại chỗ này….

---------------------------------------------------End----------------------------------

Lời dành cho người đọc, những người anh em, những người đã cảm thấy thổn thức khi đọc câu chuyện này, những người đã nhỏ được một giọt nước mắt, và cho tất cả những ai sẽ đọc câu chuyện này sau này.

Tôi viết nên câu chuyện này chỉ để lại mục đích duy nhất cho cuộc đời, cho mọi người : “Hãy thành thật và trân trọng những gì mình có, bề ngoài chỉ là cái để nhìn không phải là cái để đánh giá những thứ tốt đẹp quanh bạn”

Hãy sống tốt hơn với cuộc sống của mình, nếu bạn đã có những ý nghĩ xấu xa, đã làm những việc xấu xa, đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống của ai đó, hãy dừng lại cho dù là đã muộn, sửa sai ko bao giờ là thừa đối với bất kể ai trong chúng ta.

Tôi để câu chuyện này trên Checker để mọi người có cơ hội được đọc nó, để cảm nhận nó, và rút ra bài học từ nó… tôi cám ơn nhiều người… những người đã góp ý, những câu hỏi mặc dù bị tôi trả lời không mấy thân thiện, cho tôi gửi lòi xin lỗi chân thành nhất đến những ai đã bị tôi nặng lời, đó không phải là tôi, đó là cái bản tính trong tôi mà thôi, còn tôi với bạn vẫn hòa nhã…

Có thể trong cuộc sống bạn đã gặp qua tôi, biết qua tôi, cho dù là chưa biết qua tôi, hoặc sẽ biết đi chăng nữa… tôi vẫn mong bạn sẽ mở lòng đón nhận câu chuyện này.
 

Bình luận mới